Bạn đang xem bài viết Văn Võ Song Toàn – Chương 1 được cập nhật mới nhất trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
[History 2] Văn Võ song toàn
Tác giả: Vân Đoan Minh Triết
Editor: Thanh Liên
Chương 1: Anh trai từ trên trời rơi xuống
Ném không biết bao nhiêu hòn đá, mặt hồ vốn tĩnh lặng tản ra từng đợt từng đợt sóng nước mãi vẫn chưa hết, giống như cảm xúc của cậu lúc này vậy, đang vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn phá hủy tất cả những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
Ba nói cậu sẽ có một người mẹ mới chăm sóc cho cậu, cậu cần sao! Cậu đã mơ hồ không còn nhớ được hình dáng mẹ nữa, chỉ khi nào nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, cậu mới nhớ lại đôi chút ký ức về mẹ. Cậu đã quen cuộc sống không có mẹ, huống chi những người đàn bà khác sao có thể là mẹ cậu được chứ? Càng khiến cậu khó chấp nhận hơn chính là người đàn bà kia còn dẫn theo một thằng con trai!
Dựa vào cái gì đám người ngoài đó lại bước chân vào nhà cậu? Cậu sẽ phải chia sẻ ba với người khác sao? Thời gian cậu và ba gặp nhau vốn đã rất ít ỏi, giờ lại còn phải chia cho người khác một nửa?
Ba nói cậu có anh trai rồi, sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu không thèm! Cậu không cô đơn! Cậu có phòng riêng của mình, có tất cả trò chơi cậu thích, tất cả đồ ăn ngon đều là của cậu, tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe cậu sai bảo, cậu đang rất vui vẻ, cậu không cần thêm một người anh trai nào cả!
Ném đến khi tay mỏi nhừ, Vương Chấn Văn nhìn thấy bờ hồ có một quả bóng rách, không nghĩ ngợi, cậu bước tới sút mạnh một cái.
Thân thể Vương Chấn Văn chợt mất cân bằng, hai tay cậu vung vẩy, muốn túm lấy một cái gì đó, nhưng lại chỉ vớ được không khí. Cậu ngã xuống hồ, chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt, cả người đã chìm xuống.
Xong rồi, lần này thì cậu xong rồi. Đây là biệt thự riêng của gia đình cậu, xung quanh không một bóng người, cậu chết chắc rồi!
Không cam lòng giãy dụa, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, cậu bất chấp túm chặt lấy thứ thô ráp kia không buông tay.
Sức lực vốn không còn lại nhiều nhanh chóng cạn kiệt, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ, nếu có một người anh trai cũng tốt.
Một tràng ho dữ dội khiến không khí một lần nữa tràn đầy phổi, Vương Chấn Văn cảm thấy lồng ngực đau rát, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt. Nhưng những cảm giác này lại khiến cậu vui sướng, dù bây giờ cậu đang khó chịu đến thế nào, nhưng ít nhất cậu còn sống.
“Này, cậu sao rồi? Có thể cử động không?” Tiếng một cậu bé vang lên bên tai cậu.
Vương Chấn Văn mở to mắt, hơi nước trước mắt dần tản ra đi, một cậu bé cả người ướt sũng đang quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay đặt lên ngực cậu, lo lắng nhìn cậu.
Tràng ho khan cuối cùng cũng dứt, Vương Chấn Văn nâng tay hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra – thật ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi. Cũng may, cậu có thể cử động được, chỉ có điều cả người cậu nặng trĩu.
Cậu bé kia vội thu tay, từ phía sau nâng cậu dậy: “Nhà của cậu ở đâu? Cậu đi được không? Điện thoại di động của tôi bị ngấm nước rồi, tôi không gọi điện được. Hay là cậu qua tạm nhà tôi?”
“Cảm ơn! Tôi không có sức bước.” Vương Chấn Văn tự giễu mà nghĩ dù không bị ngã xuống nước, cậu cũng luôn không có sức. Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt, lại lười vận động, thân hình cậu nhỏ hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, sức cũng yếu hơn. Nếu như không phải nhà cậu có tiền, chắc hẳn cậu đã bị bắt nạt rồi.
“Để tôi cõng cậu.” Cậu bé đứng lên, nâng Vương Chấn Văn dậy, kéo lên lưng mình.
Cậu bé này thật là cao, ở trên lưng cậu ta, cậu cảm thấy mình đột nhiên cao hơn rất nhiều. Lưng người này rất rộng, tay cậu đặt phía trước cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc.
Đầu óc của Vương Chấn Văn bắt đầu hỗn loạn, cậu vội nhắm mắt lại. Quần áo ướt sũng trên người bị một cơn gió bắc thổi qua, rất lạnh! Cả người run rẩy, bàn tay vòng qua cổ cậu bé kia siết chặt. Cậu bé đi rất chậm, nhưng rất vững vàng, sức lực của cậu ta thật lớn, xem chừng là thường xuyên vận động? Vương Chấn Văn miên man suy nghĩ, lúc mở mắt ra, phát hiện con đường mà cậu bé kia đang đi rất quen!
Cậu bé đi một chút rồi ngừng lại, điều chỉnh vị trí của cậu trên lưng mình, xem ra thể trọng của cậu cũng gây khó khăn cho cậu ta.
Đi hơn mười phút nữa, cuối cùng Vương Chấn Văn cũng nhận ra một chuyện, tuyến đường này chính là đi tới nhà cậu!
“Này, nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi sao? Cậu hỏi nhà trước kia hay nhà bây giờ?”
“Cái gì mà trước kia với bây giờ? Nhà không phải chỉ có một thôi sao?”
“Trước kia tôi sống với mẹ trong một căn hộ ở Thành Tây, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ chuyển tới nơi này.”
Nhịp tim Vương Chấn Văn đột nhiên nhanh hơn. Có khi nào, cậu bé này, người cứu cậu này sẽ ở nhà cậu? Nói đúng hơn, cậu ta chính là ‘người anh trai kia’ của cậu?
“Thả tôi xuống!” Vương Chấn Văn đột nhiên giãy dụa, muốn từ trên lưng cậu bé nhảy xuống.
Cậu đột nhiên giãy dụa như vậy khiến cậu bé hoảng sợ đến không kịp phản ứng, vội buông tay đang giữ chân cậu ra, thân thể loạng choạng một cái mới đứng vững lại được. Cậu bé quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bối rối: “Có chuyện gì thế?”
Máu dồn lên não, ý thức của cậu rõ ràng hơn, chỉ là trong tai vẫn còn hơi ong ong.
Sững sờ nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, mặc dù gầy nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo rất rắn chắc, vầng trán rộng có điểm mấy cái mụn, đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày, quần áo mặc trên người trông có vẻ rất cũ.
Cậu ta chính là con trai của người đàn bà kia, nhìn trông thật bần hàn!
“Anh tên là gì?”
“Tôi tên Trương Lực Cần. Cậu sao thế? Tôi cõng làm cậu khó chịu sao?”
“Chuyện đó không phải chuyện quan trọng. Tôi hỏi anh, ba anh tên gì?”
“Ba tôi? Cậu hỏi ba tôi làm gì?” Sắc mặt Trương Lực Cần có chút khó coi.
“Tôi không hỏi người ba trước kia của anh, tôi hỏi người ba hiện tại của anh tên là gì?”
“Tôi chưa hỏi mẹ, tôi chỉ biết chú ấy họ Vương.”
Xong rồi, chính xác rồi! Vừa rồi còn chửi thầm hai mẹ con người ta, bây giờ người ta đã tới tận cửa, đứa con trai còn cứu mạng mình, sau này mình biết tỏ thái độ với bọn họ thế nào được đây?
“Không cần, tôi tự đi được!” Vương Chấn Văn gắng gượng thân thể không chút sức lực đi về nhà. Trương Lực Cần theo phía sau, vẻ mặt khó hiểu.
Đi chưa được hai bước, Vương Chấn Văn đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần: “Anh nghe cho kỹ đây, không được nói ra chuyện tôi bị ngã xuống hồ, nếu không, tôi cho anh biết tay!”
Trương Lực Cần dừng lại theo, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của cậu, càng thêm khó hiểu. Nhưng anh không hỏi lại, vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo đằng sau Vương Chấn Văn.
Về đến nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách ngoài ba cậu còn có một người phụ nữ nữa.
“Chấn Văn, con làm gì mà cả người đều ướt thế này?” Ba thấy Vương Chấn Văn cả người ướt sũng, vội bước tới hỏi. Trên người Vương Chấn Văn không chỉ ướt sũng mà còn dính đầy bùn nữa.
“Lực Cần, sao con cũng như vậy? Hai con vừa gặp chuyện gì thế?” Người phụ nữ kia nhìn hai cậu bé toàn thân đều bẩn.
“Con lại ra hồ chơi phải không? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được đi ra đó, sao con không chịu nghe lời? Con vừa bị rơi xuống hồ đúng không?” Vương Tuần Dương cao giọng trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Vương Chấn Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhất định là do nước hồ ngấm vào não rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu ai mà chẳng biết cậu vừa rơi xuống nước. Cậu đành miễn cưỡng bịa đặt một chút, nhưng Trương Lực Cần phía sau đã nhanh miệng nói trước: “Chú, không phải đâu ạ. Là con ra hồ đó dạo chơi, suýt chút nữa đã rơi xuống, may mà em trai này đã kéo con lên, con mới không có chuyện gì.”
Vương Chấn Văn quay đầu lại Trương Lực Cần. Người này sao có thể bình tĩnh như vậy, nói dối mà mặt không hề đỏ lên. Trương Lực Cần nhìn lại cậu, cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Vương Chấn Văn vội thu mắt, mặt đỏ tim đập. Người này bệnh rồi sao, tự dưng cười làm gì!
Vương Chấn Văn nhìn ba vỗ vỗ tên ngốc kia, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng bé này, may mà hôm nay con ra hồ chơi, nếu không đã mất một người anh trai rồi. Lực Cần ngoan ngoãn, điềm đạm như vậy, tương lai nhất định không tồi. Lực học của Lực Cần cũng rất tốt, con ngoan ngoãn theo anh trai học hỏi, nghe chưa?”
“Chuyện này để sau hãy nói. Để hai con đi tắm trước đã, em đi nấu chút canh gừng, tránh để chúng cảm lạnh.”
“Chấn Văn, phòng anh trai ở đối diện phòng con, con dẫn anh lên đi.”
Hai người mỗi người một câu sắp xếp, Vương Chấn Văn không đợi ba nói xong đã xoay người đi lên lầu, Trương Lực Cần vẫn theo sát phía sau cậu.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vương Chấn Văn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế nào mà cậu ra hồ chơi là sai, còn tên Trương Lực Cần ra hồ thì không bị mắng? Còn cả nụ cười kia nữa? Tại sao anh ta lại cười? Đang muốn trêu tức cậu sao?
Phải hỏi cho ra, nếu không hôm nay cậu không ngủ yên được.
Vương Chấn Văn đi sang cửa phòng đối diện, vừa giơ tay định gõ, cửa phòng đã mở ra.
“Em tìm anh à?” Trương Lực Cần đã thay quần áo, vừa nhìn liền biết là ba mua cho, tất cả đều là hàng hiệu. Anh ta mặc bộ đồ này so với người lúc nãy cứ như hai người vậy, cả người đều khiến người ta chói mắt. Vương Chấn Văn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình.
“Vào phòng rồi nói.” Cậu dùng lực đẩy Trương Lực Cần vào phòng, trở tay đóng cửa rồi bấm khóa lại, cậu không muốn bị ba nhìn thấy.
“Không ngờ chúng ta là anh em!” Trương Lực Cần lui vào phòng, dựa người lên bàn, nhìn người em trai sáng sủa trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Ít nói nhảm đi! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh cười cái?”
“Cười cái gì là cười cái gì? Bây giờ á?” Nụ cười của Trương Lực Cần lúc này đã biến thành hoang mang, không hiểu mà nhìn Vương Chấn Văn.
“Còn giả bộ! Lúc anh nói dối đó, có phải anh cười nhạo tôi bị ba mắng không?”
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Tôi đang hỏi anh đó!” Vương Chấn Văn gây sự sấn tới trước người Trương Lực Cần, lập tức nhận ra chiều cao của mình thua thiệt hơn, cậu vội che giấu bằng cách xoay người ngồi xuống bàn.
“Anh không cười nhạo em. Lúc đó anh rất vui, vì người anh cứu lại chính là em trai mình.”
“Ai là em trai anh? Tôi không chấp nhận anh là anh trai tôi, chúng ta không cùng ba cùng mẹ!”
“Không có quan hệ máu mủ cũng làm anh em được. Anh vẫn luôn muốn có một em trai hoặc em gái, có thể cùng nói chuyện, cùng chơi đùa. Em không thấy chơi một mình rất nhàm chán sao?”
“Ai nói tôi thấy nhàm chán? Tôi còn có bạn bè.”
“Không giống.”
“Thế nào là không giống?”
“Bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lại có thể luôn ở bên nhau. Mẹ anh đã nói cho anh biết anh sẽ có em trai, anh đã mong ngóng suốt mấy ngày nay rồi. Dù em nói thế nào, thật ra trong lòng em cũng mong có anh em, đúng không?”
Vương Chấn Văn không nói lại nổi! Người này nghe không hiểu lời cậu sao? Dù không hiểu lời cậu, thì từ giọng điệu của cậu cũng phải nhận ra chứ? Vậy mà từ đầu đến cuối anh ta đều không tỏ thái độ gì cả! Tên anh trai ngốc này không nhận ra mình không được cậu hoan nghênh sao?
“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh rất vui vì có em là em trai. A, chúng ta đi xuống thôi. Mẹ của anh đã nấu canh gừng, uống vào đuổi lạnh, sẽ không bị cảm, rất tốt.”
“Tôi không uống! Tôi chưa nói hết! Sau này ở trước mặt ba tôi, chúng ta có thể giả vờ, nhưng sau lưng tôi là tôi, anh là anh, anh đừng có gọi tôi là em trai!”
“Được, nghe lời em! Nhưng giờ ba em đang ở nhà, không phải chúng ta nên diễn vai anh em sao?” Nói xong, Trương Lực Cần đưa tay khoác vai Vương Chấn Văn.
Mà ngay khoảnh khắc đó, Vương Chấn Văn như bị điện giật, dòng điện từ nơi tiếp xúc chạy thẳng vào lòng, nhộn nhạo. Cậu hoảng sợ vội hất tay Trương Lực Cần ra, lại quên mất mình đang ngồi trên bàn, thân thể lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó lại ngã vào lồng ngực của Trương Lực Cần.
“Nhóc con này, sao lúc nào cũng dễ ngã như vậy?”
“Ai cần anh lo! Đừng chạm vào tôi, làm ơn tránh xa tôi ra!” Gào xong, Vương Chấn Văn cảm thấy trên mặt, trên cổ mình đều nóng ran lên. Người này luôn khiến cậu cảm thấy khó thở, không nên ở lại đây nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, phía ngoài ba đang gọi bọn cậu đi xuống. Vương Chấn Văn vội nhảy phắt xuống bàn, mở cửa chạy ra ngoài, đụng ngay vào ba.
“Con cũng ở đây sao? Hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.” Vương Chấn Văn lúng túng cười.
“Anh em các con nói chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, về sau đến trường có thể giúp đỡ lẫn nhau, ba đỡ lo lắng.”
“Đến trường gì ạ? Anh ta đến trường con học sao?”
“Người đến đây rồi, trường học đương nhiên cũng cần chuyển. Sao thế? Con vui chứ?”
“Vui ạ!” Câu nói này là của Trương Lực Cần đã đi tới đứng phía sau Vương Chấn Văn từ lúc nào.
Vương Chấn Văn thầm mắng vô số lần, vui cái rắm, vậy là cậu lại phải chạm mặt tên anh trai ngốc kia nhiều hơn rồi.
“Vậy thì tốt. Xuống đi, mẹ con đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho hai đứa rồi.”
Ba cười ha hả xoay người xuống lầu, mặc dù không muốn, Vương Chấn Văn vẫn cùng Trương Lực Cần một trước một sau đi xuống theo.
Uống xong bát canh gừng liền đến giờ cơm tối. Trên bàn đầy đồ ăn mà Vương Chấn Văn thích, tỏa hương thơm lừng. Bị đói đến bụng đã kêu vang, Vương Chấn Văn ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no một nửa, Vương Tuần Dương mở miệng: “Thế nào? Mùi vị thức ăn không tệ chứ?”
Vương Chấn Văn gật đầu: “Chúng ta đổi đầu bếp sao ạ? Đầu bếp này nấu cơm ngon hơn.”
“Đầu bếp nào? Đây đều do dì Trần của con nấu đó. Hai người chúng ta có lộc ăn rồi.”
Đôi đũa đang gắp thịt của Vương Chấn Văn chợt khựng lại giữa chừng. Mẹ nó, com này là do người đàn bà kia nấu, cậu nên ăn hay không đây?
“Dì còn sợ không hợp khẩu vị của con, giờ thì dì yên tâm rồi.” Trần Cẩn nhìn Vương Chấn Văn ăn như hổ đói, cười rất vui vẻ.
Hai mẹ con nhà này đúng là có bệnh rồi! Bệnh cười! Động một chút là cười! Còn cười khiến lòng người nhộn nhạo nữa chứ.
Vương Chấn Văn liếc Trương Lực Cần, tên ngốc đó quả nhiên cũng đang cười. Cười cái rắm! Có gì hay mà cười. À, đúng rồi, từ nay về sau bọn có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, vui vẻ là đương nhiên. Sao mình lại không nghĩ ra sớm chứ?
Dù nghĩ ra được lý do hai người kia cười nhiều như vậy, nhưng Vương Chấn Văn lại đột nhiên cảm giác không vui.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Giai Thoại Văn Chương : Sơ Đường Tứ Kiệt (1)
Chieu Duc
12:47, Th 5, 1 thg 10 (18 giờ trước)
Giai Thoại Văn Chương : SƠ ĐƯỜNG TỨ KIỆT (1)
Inline image
Người đứng đầu Tứ Kiệt : VƯƠNG BỘT
SƠ ĐƯỜNG TỨ KIỆT 初唐四傑 là “VƯƠNG DƯƠNG LƯ LẠC 王楊盧駱”, đó chính là VƯƠNG BỘT 王勃, DƯƠNG QUÝNH 楊炯, LƯ CHIẾU LÂN 盧照鄰 và LẠC TÂN VƯƠNG 駱賓王. Họ đều là những văn thi sĩ sống dưới thời Đường Cao Tông và Võ Hậu, họ đã bứt phá ra khỏi Cung Thể Thi của thời Lục Triều, mặc dù lúc đó có rất nhiều người chỉ trích bài bác cười chê, nhưng họ đã thành công trong việc phát triển và hoàn chỉnh thể Ngũ ngôn Luật thi trong buổi sơ Đường. Thi Thánh ĐỖ PHỦ của buổi thịnh Đường đã có thơ về họ như sau :
王楊盧駱當時體, VƯƠNG DƯƠNG LƯ LẠC đương thời thể,
輕薄為文哂未休。 Khinh bạc vi văn sẩn vị hưu.
爾曹身與名俱滅, Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt,
不廢江河萬古流。 Bất phế giang hà vạn cổ lưu !
VƯƠNG, DƯƠNG, LƯ, LẠC, xướng thơ,
Những phường khinh bạc mù mờ chê bay.
Lũ ngươi chết chẳng còn ai…
Thơ kia như nước chảy hoài muôn năm !
Vương Bột 王勃 (650-676), tự là Tử An 子安, người đất Giáng Châu, Long Môn (tỉnh Sơn Tây ngày nay). Xuất thân trong gia đình thế gia vọng tộc, ông nội là Kinh học Đại Nho Vương Thông dưới triều Tùy Dương Đế; cha là Vương Phúc Cơ làm huyện lệnh Châu Hoan Giao Chỉ. Lên sáu tuổi đã biết làm thơ, nổi tiếng là thần đồng, thuộc làu kinh sử, 9 tuổi đã đọc Hán Thư của Nhan Thị, 10 tuổi đã thuộc làu cả Lục Kinh, 14 tuổi đoạt khôi nguyên kỳ thi đối sách của triều đình. Nổi tiếng với thơ ngũ ngôn và biền văn.
Tương truyền, Vương Bột có tật rất lạ là trước khi muốn viết văn thì mài sẵn tới mấy nghiên mực, và sau khi chuẩn bị giấy bút xong thì rót rượu uống liên tục cho đến khi say mèm, bèn trùm mền lại ngủ một giấc ngon lành. Đến khi thức dậy thì hưu bút viết một hơi thẳng thét từ đầu đến cuối bài văn thât hay, mà không cần phải sửa chửa hay thêm bớt một chữ nào cả. Người đời xưng tụng ông là PHÚC CẢO 腹稿.Có nghĩa là : Làm nháp ở trong bụng.
Inline image
Năm Vương Bột 16 tuổi trên đường đi thăm cha, hay tin Đô Đốc Diêm Bá Dư trấn nhậm Hồng Châu trùng tu Đằng Vương Các mở cuộc thi thơ văn và khoản đãi tân khách bốn phương. Chủ ý muốn khoe tài con rễ là Ngô Tử Chương, nên đã cho Chương trau chuốt sẵn một bài phú thật hay để ngày hôm đó viết lại. Bột hay tin muộn, thời may có cụ già mách cho Bột rẻ thuyền vào Chương Giang sẽ có gió giúp đưa đến Đằng Vương Các. Bột nghe theo lời, đến đêm quả có gió lớn nổi lên chỉ trong một đêm mà vượt qua 800 dặm đường ( có thể là nhờ gió của đêm Trùng Cửu mùng 9 tháng 9 ). Kịp lúc Đằng Vương Các vừa phát giấy bút chiêu đãi khách làng văn. Thấy Bột chỉ là một thằng bé con, Đô Đốc Diêm Bá Dư không muốn cấp giấy bút, nhưng Bột kiên quyết muốn làm văn. Diêm không tiện từ chối, bèn cho người đứng phía sau lưng Bột, hễ Bột viết được câu nào thì chép lấy dâng đến cho Diêm xem, hễ thấy không xong là tống cổ ra khỏi buổi tiệc ngay. Khi Bột mở đầu bài văn bằng câu : Nam Xương cố quận, Hồng Đô tân phủ 南昌故郡,洪都新府 (Xưa là quận Nam Xương, nay là phủ Hồng Đô), thì Diêm cười và bảo : Cũng là sáo ngữ của các thầy Đồ Nho mà thôi. Đến câu : Tinh phân Dực Chẩn, Địa tiếp Hành Lư 星分翼軫,地接衡廬 (chỉ địa thế của Đằng Vương Các : Phân chia giữa sao Dực và sao Chẩn, còn đất thì nối tiếp giữa Hành Sơn và Lư Sơn) thì Diêm lặng thinh. Lại đến câu : Vật hoa thiên bảo, long quang xạ Ngưu đẩu chi Khư. Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp 物華天寶,龍光射牛斗之墟;人傑地靈,徐稚下陳蕃之榻 (Của đẹp báu trời, ánh long quang chiếu sao Ngưu sao Đẩu; Đất linh người giỏi, cao nhân Từ Trĩ hạ giường Trần Phồn) thì Diêm lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Kịp đến câu :
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
落霞與孤鶩齊飛, 秋水共長天一色
Ráng chiều cò trắng cùng bay,
Long lanh thu thủy nước mây một màu
Inline image
… thì ông không còn dằn được cảm xúc, vỗ bàn đứng dậy khen là tuyệt cú ! Rồi giấu nhẹm luôn bài phú làm sẵn của con rể không dám trình làng. Vương Bột nổi tiếng luôn từ đấy và bài phú Đằng Vương Các Tự 滕王閣序 của Vương Bột cũng được lưu truyền thiên cổ với các câu đã trở thành Thành Ngữ như :
* Trong câu : Lão đương ích tráng, ninh di bạch thủ chi tâm 老當益壮, 寧移白首之心. Cho ta thành ngữ : LÃO ĐƯƠNG ÍCH TRÁNG 老當益壯 : Chỉ Già mà còn mạnh khỏe.
* Trong câu : Cùng thả ích kiên bất trụy thanh vân chi chí 窮且益堅,不墮青雲之志. Cho ta thành ngữ : CÙNG THẢ ÍCH KIÊN 窮且益堅 : Có nghĩa Nghèo mà biết kiên trì phấn đấu.
* Trong câu : Thiên cao địa quýnh, giác vũ trụ chi vô cùng 天高地迥,覺宇宙之無窮. Cho ta thành ngữ : THIÊN CAO ĐỊA QUÝNH 天高地迥 : Chỉ Trời cao đất rộng.
* Trong câu : Hứng tận bi lai, thức doanh hư chi hữu số 興盡悲來,識盈虛之有數. Cho ta thành ngữ : HỨNG TẬN BI LAI 興盡悲來 : Hết vui tới buồn.
* Trong câu : Quan sơn nan việt, thùy bi thất lộ chi nhân 關山難越,誰悲失路之人. Cho ta thành ngữ : QUAN SAN NAN VIỆT 關山難越 : Núi non khó vượt.
* Trong câu : Bình thủy tương phùng tận thị tha hương chi khách 萍水相逢,盡是他鄉之客. Cho ta thành ngữ : BÌNH THỦY TƯƠNG PHÙNG 萍水相逢 : Bèo nước gặp nhau.
* Trong câu : Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp 人傑地靈,徐稚下陳蕃之榻. Cho ta thành ngữ : NHÂN KIỆT ĐỊA LINH 人傑地靈 hay ĐỊA LINH NHÂN KIỆT : Cuộc đất linh thiêng thì sẽ nảy sinh ra người tuấn kiệt.
… và còn rất nhiều rất nhiều câu hay khác nữa !…
Vì tích của Vương Bột, nên trong Tăng Quảng Hiền Văn lại có câu :
Thời lai phong tống Đằng Vương Các 時來風送滕王閣
Khi thời cơ đã đến rồi thì sẽ có gió đưa đến Đằng Vương Các ngay.
Ý của câu trên chỉ khi thời vận tốt đã đến, thì con người sẽ rất dễ dàng mà có cơ hội để phát tích về mặt tiếng tăm hay công danh sự nghiệp. Nhưng khi qua đến Việt Nam ta, thì câu nói đó lại chuyển sang ý chỉ về tình duyên thuận lợi, may mắn, mà gọi là Duyên Đằng. Như …
Inline image
Trong Truyện Kiều để tả cuộc tình duyên thuận lợi của Hoạn Thư với Thúc Sinh, cụ Nguyễn Du cũng đã mượn tích nầy :
Duyên Đằng thuận nẽo gió đưa,
Cùng chàng kết tóc se tơ những ngày.
Ngay cả trong Hồng Đức Quốc Âm Thi Tập với sự chủ xướng của vua Lê Thánh Tông cũng mượn từ GÁC ĐẰNG để chỉ dịp may hiếm có, cơ hội thuận lợi cho tình duyên như :
Thương nhĩ, Hồng nhan nguyền khéo lỗi,
Gác Đằng nhờ gió những ai vay !
… và như trong Đại Nam Quốc Sử Diễn Ca của Lê Ngô Cát và Phạm Đình Toái, bài thứ 8 tả lại mối tình giữa Công chúa Tiên Dung và Chữ Đồng Tử có câu :
Tiên-Dung gặp buổi đi chơi,
Gió đưa Đằng-Các, buồm xuôi Nhị-Hà,
Hay như trong Bích Câu Kỳ Ngộ, tả lại mối tình tiên tục giữa Tú Uyên và Giáng Kiều cũng có câu :
Gác Đằng Vương mấy dặm khơi,
Có duyên đành đã gió trời thổi đưa.
Cho thấy bài “Đằng Vương Các Tự” của Vương Bột ảnh hưởng rất lớn đến văn học Trung Hoa và Việt Nam ta. Cuối bài Tự lại được kết bằng một bài thơ Thất ngôn Bát cú Cách điệu với bốn câu đâu gieo vần trắc và bốn câu sau gieo vần bằng rất hay như sau :
滕王高閣臨江渚, Đằng Vương cao các lâm giang chữ,
佩玉鳴鸞罷歌舞。 Bội ngọc minh loan bãi ca vũ.
畫棟朝飛南浦雲, Họa đống triêu phi nam phố vân,
珠簾暮卷西山雨。 Châu liêm mộ quyển tây sơn vũ.
閒雲潭影日悠悠, Nhàn vân đàm ảnh nhật du du,
物換星移幾度秋。 Nhật hoán tinh di kỷ độ thu.
閣中帝子今何在? Các trung đế tử kim hà tại?
檻外長江空自流。 Hạm ngoại Trường Giang không tự lưu !
Inline image
Gác Đằng sừng sửng bờ xa,
Rộn ràng ngọc chuốc sanh ca đã dừng.
Bờ nam mây sớm ngập ngừng,
Rèm châu cao cuốn bâng khuâng nắng chiều.
Bóng mây đầm nước đìu hiu,
Sao dời vật đổi đã nhiều thu qua.
Vua tôi trong gác đâu ta ?
Trường Giang ngoài mái là đà chảy xuôi !
Thật là cảm khái ! Trải biết bao vật đổi sao dời, tang thương biến đổi, Đằng Vương Các vẫn đứng sừng sửng ở ven sông, nhưng Đằng Vương giờ ở nơi đâu ? Cảnh cũ vẫn còn đây mà người xưa đà vắng bóng.
Vương Bột, vốn xuất thân là con nhà gia thế của đất bắc, tuổi trẻ tài cao, nên khi đoạt khôi nguyên kỳ thi đối sách của triều đình thì được Bái Vương Lý Hiền vời vào phủ để thị độc (đứng hầu để chỉ điểm cho thái tử học hành, như là một teacher assistant) rất được tin dùng. Nhưng vì làm bài “Hịch Anh Vương Kê 檄英王雞” để trách đùa con gà chọi của Anh Vương, cũng là một thái tử con của vua Cao Tông, khi hai anh em cùng chọi gà chơi với nhau. Vua Cao Tông nổi giận, cho là Vương Bột ỷ tài làm lếu, châm biếm và đụng chạm đến người của hoàng tộc, nên sai trục xuất ra khỏi phủ. Bột thất chí buồn tình, bèn đi chu du nhiều nơi ở phương nam. Khi đến đất Thục, lại nhằm lúc xuân về, vốn dĩ muốn mượn cảnh trí thiên nhiên hùng vĩ của núi sông đất Thục để tiêu sầu, nhưng lòng quê nhớ về đất bắc vẫn canh cánh khôn nguôi nên mới làm bài thơ “Ký Xuân 羈春”(KÝ là Ở lại, giữ lại. Nên KÝ XUÂN có nghĩa là “Xuân đến mà vẫn phải ở lại nơi đất khách) để giải tỏa nỗi lòng :
客心千里倦, Khách tâm thiên lý quyện,
春事一朝歸. Xuân sự nhất triêu quy.
還傷北園里, Hoàn thương bắc viên lý,
重見落花飛. Trùng kiến lạc hoa phi ?
Inline image
Trên bước đường ngàn dặm, lòng người khách tha hương đã mỏi mê chán ngán rồi. Trước mắt lại thấy cảnh trí của mùa xuân ập về nên lòng lại càng muốn về ngay quê nhà. Cảnh quê xưa ở phương bắc còn để lại nhiều thương cảm ở trong lòng, không biết đến bao giờ mới thấy lại được cảnh hoa rụng bay lả tả ở quê nhà đây :
Ngàn dặm lòng quê mòn mõi,
Xuân về một sớm nhớ thay,
Đất bắc quê xưa trông ngóng,
Bao giờ thấy lại hoa bay ?!
長江悲已滯, Trường Giang bi dĩ trệ,
萬里念將歸。 Vạn lý niệm tương quy.
況屬高風晚, Huống thuộc cao phong vãn,
山山紅葉飛。 Sơn sơn hồng diệp phi.
王勃 Vương Bột
Trường Giang sầu nước lửng,
Muôn dặm muốn về ngang.
Núi cao ngăn quê cũ ,
Non non rụng lá vàng !
Hai câu cuối của bài thơ còn có một dị bàn là :
Huống PHỤC cao SƠN VIỄN, 況復高山遠,
Sơn sơn HOÀNG diệp phi. 山山黃葉飛。
* HUỐNG THUỘC hay HUỐNG PHỤC gì đều có nghĩa là : Hơn nữa, Vả lại…
* CAO PHONG VÃN : là Gió thu trên cao thổi vi vút vào buổi chiều tối, còn …
* CAO SƠN VIỄN : là Núi cao chập chùng xa xăm diệu dợi.
* HỒNG DIỆP hay HOÀNG DIỆP gì cũng đều là lá mùa thu, và cũng đều nên thơ cả ! Có điều, người Việt ta thì hay dùng “Lá Vàng” để chỉ mùa thu, còn người Hoa thì hay dùng “Lá Đỏ”, vì họ có nhiều rừng phong đỏ thắm lúc thu về, còn ta thì lại có :
Lá VÀNG trước gió sẻ đưa vèo ! …
hoặc thi vị hơn như Tản Đà :
Trận gió thu phong cuốn lá VÀNG,
Lá bay hàng xóm lá bay sang….
Lại diễn Nôm:
Inline image
Trường Giang nước đọng lòng sầu,
Xa nhà muôn dặm mấy thâu muốn về.
Núi cao ngăn cách làng quê,
Ngàn non lá đổ tái tê lòng sầu !
Nhưng nổi tiếng nhất là bài “Tống Đỗ Thiếu Phủ Chi Nhậm Thục Xuyên 送杜少府之任蜀川”, có những câu thơ bất hủ cũng hình thành những thành ngữ dược thông dụng cho đến hiện nay, tiêu biểu như hai câu thơ sau đây :
海內存知己, Hải nội tồn tri kỷ,
天崖若比臨。 Thiên nhai nhược tỉ lân.
Trong vòng tứ hải mà có được một người tri kỷ, thì… Dù cho có xa xôi tận chân trời góc biển thì cũng như là ở sát vách với nhau vậy.
Thế gian có một tri âm,
Chân trời góc biển cũng gần bên nhau.
Inline image
Cả bài thơ như sau :
城闕輔三秦, Thành khuyết phó tam Tần,
風煙望五津。 Phong yên vọng ngũ tân.
與君離別意, Dữ quân ly biệt ý,
同是宦遊人。 Đồng thị hoạn du nhân.
海內存知己, Hải nội tồn tri kỷ,
天涯若比鄰。 Thiên nhai nhược tỉ lân.
無爲在歧路, Vô vi tại kỳ lộ,
兒女共沾巾。 Nhi nữ cộng triêm cân.
Tam Tần phủ lấy Trường An
Mịt mờ sương khói mơ màng Ngũ Tân.
Chia tay ly biệt phân vân,
Cùng là hoạn lộ phong trần đồng tâm.
Bốn bể có được tri âm,
Chân trời góc biển như gần bên nhau.
Phân kỳ lưu luyến biết bao,
Đừng như nhi nữ lệ trào ướt khăn !
Đường Lân Đức Nguyên niên (664), Vương Bột dâng thư cho hữu Thừa tướng Lưu Tường Đạo, Đạo kinh ngạc vì văn tài của Bột, nên tiến cử cho triều đình, được phong là Triều Tán Lang. Nhưng tính của Bột hay ỷ tài ngạo mạn, thường đắc tội với những người chung quanh; sau đó Bột lại nhậm chức Tham Quân ở Hoắc Châu. Trong khoảng thời gian nầy, Bột lại che dấu cho một tội nô là Tào Đạt. Chuyện lỡ vỡ, Bột sợ tội giết Tào Đạt, nên bị khép tội chết vì “giết quan nô của triều đình”. Cha của Vương Bột cũng vì thế mà bị biếm đi làm Huyện Lệnh ở tận đất Giao Chỉ. Chẳng bao lâu, gặp dịp đại xá, Bột được tha tội chết chỉ tước đi quan chức mà thôi.
Tài hoa mệnh bạc, năm Đường Thượng Nguyên thứ 2 (675), Vương Bột 26 tuổi trên đường đi đến Giao Chỉ thăm cha. Năm sau, trên đường về, Vương Bột đã bị đắm thuyền và chết đuối trên dòng Chương Giang khi mới có 27 tuổi. Tương truyền, vì Vương chết trẻ nên rất thiêng, trên khúc sông Chương Giang nơi ông chết đuối, cứ vào khoảng đêm khuya canh vắng, người ta thường nghe văng vẳng tiếng ngâm hai câu trong bài Tự Đằng Vương Các bất hủ của ông là :
… 落霞與孤骛齐飞, Lạc hà dữ cô vụ tề phi,
秋水共长天一色. Thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc…
Inline image
Sứ thần Hồ Tông Thốc 胡宗鷟 đời Trần Nghệ Tông của Việt Nam ta, trong dịp đi sứ Trung quốc, một buổi chiều tà, nhân chèo thuyền dạo chơi trên khúc sông Chương Giang nơi Vương Bột chết đuối, được nhân dân địa phương kể cho nghe câu chuyện nói trên, Hồ Tông Thốc nghe xong, bèn ra đứng ở mũi thuyền nói to lên rằng:
何必”與 共”二字 !? Hà tất “Dữ Cộng” nhị tự !?
Sao lại phải dùng hai chữ DỮ 與 và CỘNG 共 (Với và Cùng) vậy !?
Mọi người hỏi tại sao, thì Hồ Tông Thốc giải thích rằng:
Hai câu văn tuy hay, song thừa hai chữ Dữ 與 và Cộng 共, vì đã nói “tề phi” (cùng bay) thì mặc nhiên là có ý Dữ 與 (Với) trong đó rồi; đã nói “nhất sắc” (một màu) thì mặc nhiên là có ý Cộng 共 (Cùng) trong đó rồi! Nên, hai câu trên nên sửa lại như sau:
落霞孤骛齐飞, Lạc hà cô vụ tề phi,
秋水长天一色. Thu thuỷ trường thiên nhất sắc.
Mọi người nghe nói, đều phục ông bắt bẻ có lý, và hai câu của ông tuy về mặt âm hưởng không bằng hai câu của Vương Bột, nhưng về mặt văn tự thì quả có gọn ghẽ và hàm súc hơn.
Rôi từ đó, trên khúc sông ấy, người ta không còn nghe tiếng ngâm thơ của oan hồn thi nhân họ Vương nữa.
Thật ra, hai câu văn tuyệt tác đó cũng không phải là do Vương Bột hoàn toàn nghĩ ra, mà đã mượn lời và ý trong bài “Tam Nguyệt Tam Nhật Hoa Lâm Viên Mã Xạ Phú 三月三日華林園馬射賦” của Dữu Tín 庾信 người đời Bắc Chu 北周. Trong bài phú của Dữu Tín có hai câu tả cảnh du xuân như sau :
落花與芝蓋同飛, Lạc hoa dữ chi cái đồng phi,
楊柳共春旗一色. Dương liễu cộng xuân kỳ nhất sắc.
Hoa rụng cùng bay phất phới với rèm xe,
Hàng dương liễu cùng cờ xuân xanh xanh một màu.
Hai câu tả cảnh mùa xuân nêu trên, tuy hay nhưng ít người biết tới, vì chưa thật xuất sắc, kịp đến khi Vương Bột vận dụng hai câu trên để tả cảnh mùa thu trong bài Đằng Vương Các Tự thì mới trở thành bất hủ và lưu danh thiên cổ ! Hễ nhắc đến Vương Bột là người ta nghĩ ngay đến bài phú Đằng Vương Các Tự, và hễ nhắc tới Đằng Vương Các Tự thì người ta cũng nghĩ ngay đến hai câu tả cảnh mùa thu bất hủ nầy :
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, 落霞與孤鶩齊飛,
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. 秋水共長天一色.
Ráng chiều cò trắng cùng bay,
Long lanh thu thủy nước mây một màu.
Inline image
Sau khi Vương Bột chết, rất nhiều ngư phủ và những người sống trên vùng sông nước miền nam đã tưởng nhớ tôn xưng ông là “Thủy Tiên Vương” và thờ phượng ở trên thuyền, trên bến nước bên bờ sông. Hiện nay ở huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An của Việt Nam ta vẫn còn mộ và đền thờ Vương Bột.
ĐỖ CHIÊU ĐỨC
Trường Gà TrêN Đại Lộ Võ Văn Kiệt: Bố Trí “ĐàN Em” Theo DõI Cả CôNg An
Tin Tức Việt Nam
Đối tượng cầm đầu trường gà trên đại lộ Võ Văn Kiệt, quận 6 (TPHCM) đã bố trí “đàn em” theo dõi lực lượng công an để kịp thời giải tán và tẩu thoát.
Sáng 27.9, lãnh đạo Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy (PC04) – Công an TPHCM cho biết, trinh sát vẫn đang lấy lời khai Nguyễn Minh Thành (43 tuổi, ngụ phường 1, quận 6) và nhiều đối tượng khác để điều tra làm rõ hành vi đánh bạc và tổ chức đánh bạc.
Theo thông tin điều tra ban đầu, Nguyễn Văn Thành được xem cầm đầu đường dây đánh bạc bằng hình thức đá gà ăn tiền nằm trên khu đất trống ven đại lộ Võ Văn Kiệt, quận 6. Đây là sới bạc “khủng” với sự tham gia của hàng trăm con bạc ở khu vực TPHCM và và các tỉnh lân cận.
Đối tượng Thành được xác định có số má ở khu vực và đã bị lực lượng công an đưa vào tầm ngắm. Trường gà của Thành được tổ chức khoảng vài tháng trước, nhưng nhanh chóng trở thành địa chỉ “yên tâm” của các con bạc khi đến sát phạt. Chính vì vậy, trường gà này sớm quy tụ nhiều con bạc có “số má”, mỗi ngày nơi đây có đến hàng trăm người đến sát phạt.
Để qua mắt lực lượng chức năng, Thành thường xuyên đổi địa điểm hoạt động và dùng đủ chiêu trò để đối phó với lực lượng công an.
Theo đó, khi con bạc muốn vào trường gà sát phạt, thì buộc phải gửi xe tại vài địa điểm nằm ở những tuyến đường gần trường gà, sau đó mới được các “xe ôm” chở đến trường gà. Khách đến trường gà đa phần đều là khách quen, được “xe ôm” nhận diện thì mới được vào. Đối với những người mới đến chơi lần đầu phải được con bạc quen thân bảo lãnh dẫn đến thì mới được vào.
Những “xe ôm” này đa phần là “đàn em” của đối tượng cầm đầu Nguyễn Minh Thành, vừa đảm nhận việc chuyên chở khách, vừa làm công tác “nhận diện” khách và cảnh giới công an.
Đối tượng cầm đầu Nguyễn Minh Thành còn phân công cho “đàn em” thường xuyên túc trực tại trụ sở công an các phường, công an quận 6 và cả Phòng Cảnh sát Hình sự (PC02) – Công an TPHCM để theo dõi lực lượng công an. Khi thấy lực lượng công an xuất quân với nghi vấn là kiểm tra trường gà, thì sẽ báo động ngay để trường gà kịp thời giải tán.
Chính sự “phân công” này của Thành, đã gây rất nhiều khó khăn cho công tác điều tra và phán án của lực lượng công an. Khi “cất lưới” chuyên án này, Công an TPHCM đã sử dụng lực lượng đến từ Phòng Cảnh PC04 với hàng trăm cán bộ, chiến sĩ chuyên nghiệp. Hiện vụ án vẫn đang tiếp tục điều tra làm rõ và xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.
Trước đó, chiều 25.9, hàng trăm cảnh sát vũ trang đã bất ngờ đột kích vào sới bạc bằng hình thức đá gà ăn tiền tại khu đất trống ven đường Võ Văn Kiệt, quận 6. Lực lượng công an đã khống chế gần 200 người đưa về trụ sở làm việc, đồng thời thu giữ gần 2 tỉ đồng và nhiều tang vật phục vụ cho công tác điều.
Bài Viết Mới
Gần 90% người Mỹ có cùng suy nghĩ về cách ứng xử với Trung Quốc
Dù cử tri hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa của Hoa Kỳ có sự khác biệt lớn trong nhiều vấn đề, nhưng riêng với cách ứng xử của chính phủ với Trung Quốc, họ đều có chung một nhận thức. Các cuộc thăm dò mới nhất tại Hoa Kỳ cho thấy mặc dù cử tri trong các đảng Dân chủ và Cộng hòa có cái nhìn khác nhau về việc liệu Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có phải là mối đe dọa lớn nhất đối với Hoa Readmore
Lê Quang Liêm thua đối thủ Mỹ gốc Philippines ở bán kết Banter Series 2020
Tin Tức Việt Nam TTO – So Wesley thể hiện sự vượt trội của mình từ khi nhập cuộc. Sau ván đầu tiên bất phân thắng bại, kỳ thủ người Mỹ thắng liền 2 ván tiếp theo để tạo ưu thế lớn về điểm số. © TẤN PHÚC Lê Quang Liêm không thể vượt qua So Wesley – Ảnh: CHESS24 Ngày 27-9, kỳ thủ Lê Quang Liêm đã thua đối thủ người Mỹ gốc Philippines So Wesley ở bán kết Giải cờ vua online Banter Series Readmore
Tấn công bằng dao ở Pháp: Nghi can chính đã nhận tội
Source by: MSN
Vụ Phá Trường Gà Ven Đường Võ Văn Kiệt, Quận 6: Bắt Giam 43 Đối Tượng
Như Báo CATP đã thông tin, chiều 25-9, hàng trăm chiến sĩ thuộc nhiều đơn vị nghiệp vụ Công an TPHCM đã tiến hành bao vây, ập vào khu đất trống ở trên đường Võ Văn Kiệt, quận 6, TPHCM, bắt quả tang hàng trăm con bạc đang sát phạt bằng hình thức đá gà ăn tiền. Tại trường gà là khu đất trống nằm ngay cạnh 1 công trình xây dựng, có mái che, vách tường ngăn…, công an thu giữ nhiều tang vật phục vụ cho việc đánh bạc.
Mỗi ngày, hàng trăm con bạc tới chơi. Nếu con bạc đi xe tới thì phải gửi xe ở các bãi xe gần bãi đất trống. Sau đó, các con bạc sẽ được các xe ôm là đàn em của Thành chở vào trường gà. Nhóm này đóng vai trò là tai mắt cảnh giới nếu có người lạ vào. Khi các con bạc vào “sới” thì cổng sẽ được khóa lại. Ngay cổng có 1 quán nước nhỏ nhưng cũng là do đàn em của Thành túc trực nhằm cảnh báo khi có người lạ, công an. Bao quanh bãi đất trống là những toà nhà cao tầng, nên rất khó có thể vào được trường gà.
Để biến địa điểm này thành trường gà,Thành cho đàn em dựng lên các mái tôn, bạt bao quay trường gà để không ai có thể thấy nhóm tổ chức đánh bạc bên dưới. Thậm chí, Thành cho đàn em cảnh giới ở trước trụ sở Công an P3, Công an Q6 hay Phòng Cảnh sát hình sự, Công an TPHCM nếu lực lượng xuất quân thì đàn em của Thành sẽ báo cáo. Chính vì thế, để đảm bảo bí mật cũng như hiệu quả cao nhất trong công tác phá án, Công an TPHCM đã chỉ đạo PC04, Trung Đoàn Cảnh sát Cơ Động tiến hành bao vây triệt phá trường gà này.
Quá trình điều tra, nhiều cán bộ công an thuộc phòng nghiệp vụ, công an địa phương bị tạm đình chỉ công tác để làm rõ trách nhiệm trong việc quản lý địa bàn và các công tác nghiệp vụ. Cụ thể có 10 cán bộ bị đình chỉ gồm 4 cán bộ thuộc Phòng Cảnh sát hình sự (PC02), Công an TPHCM và 6 cán bộ công an của Công an Q6. Hiện vụ việc đang được tiếp tục làm rõ.
Cập nhật thông tin chi tiết về Văn Võ Song Toàn – Chương 1 trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!