Ở Tây Đô, dân chơi gà độ đã quá nhẵn mặt với những tay anh chị, chuyên đứng ra dàn xếp, bảo kê cho những trường gà. Nổi đình nổi đám hiện nay phải kể đến băng của nhóm U.Đ và V.M. Giang hồ lên hương Trước đây, trường gà D.T của một sĩ quan về hưu ở Phước Thới, Ô Môn (Cần Thơ) khét tiếng nhất Tây Đô bởi hoạt động công khai mấy chục năm liền. D.T quy tụ hầu hết những tay giang hồ sát số (vai vế lớn) ở Cần Thơ. Băng U.Đ được ông chủ giao quản lý cả trường gà. Băng U.Đ sống rất khỏe, mỗi ngày kiếm chác cả chục (triệu đồng) tiền thắng độ, tiền gom xâu… Tại đây có cả một “ngân hàng”, cung cấp giá vàng và đô la lên xuống mỗi ngày, để những kẻ thua độ biết giá mà quy thành tiền. Trường gà này chưa bao giờ xảy ra tình trạng quỵt độ. Nếu con bạc nào cạn túi muốn mượn tiền thì băng U.Đ sẵn sàng cho vay, tất nhiên lãi suất không hề thấp, lên tới 30%-40%. Băng U.Đ ngày càng tác oai tác quái. Muốn chửi ai thì chửi, cho ai vào thì cho, muốn cho phần thắng nghiêng về bên nào thì tùy theo cảm tình với chủ gà. Nhiều tay chơi biết vậy nhưng vẫn nhắm mắt lấy lòng băng U.Đ, bởi không có nơi nào an toàn tuyệt đối và ăn thua lớn như trường gà này. Băng U.Đ không chỉ bảo kê trường gà mà còn sẵn sàng đâm thuê, chém mướn.
Mới đây, ông chủ trường gà D.T qua đời, trường gà lớn nhất Tây Đô phải giải thể. Bao nhiêu số má tích tụ trong thời gian bảo kê trường gà D.T giúp băng U.Đ ngày càng lên hương, nhảy sang bảo kê các vựa cá lớn ở chợ Cần Thơ. Ngoài băng U.Đ, ở Tây Đô băng V.M quy tụ vài chục tay giang hồ do T. cầm đầu cũng nổi danh không kém. Băng này bảo kê cho trường gà hoạt động tại hẻm 132, đường Ba Tháng Hai, phường Hưng Lợi- Cần Thơ. Theo giới giang hồ, băng V.M thường có những trò ma mãnh, “chơi dơ” nên thường thắng độ. Ở sân nhà thì khỏi phải nói, khi đem gà đi sân khác đá độ, thắng thì không sao, nhưng thua là băng V.M lập tức kiếm chuyện sinh sự đánh nhau để “xù” độ. Mới đây, băng V.M đem gà vào khu vực Cái Chanh đá. Gà của băng V.M thắng thế, chỉ còn chờ đếm tiền bỏ túi. Đại ca T. muốn kiếm thêm, bèn phóng bắt tứ tung, hạ bạc xuống chỉ còn ăn một, tức thắng một chai chỉ kiếm được một xị (trăm ngàn đồng). Nhưng không ngờ gà của băng V.M bị một cựa chết tại trận. Đại ca T. phút chốc thua ngược gần 20 chai. T. lập tức ném xác gà vào gốc cây, thản nhiên bỏ đi. Dân hàng xáo cũng chỉ đành giương mắt ngó theo… Gần đây ở Cần Thơ còn có rất nhiều tay anh chị “ăn mảnh”, chuyên bảo kê cho những cậu ấm, cô chiêu đá gà. T. “hồ bơi” vừa mới ra tù sau khi thụ án hơn 10 năm, hiện đang được anh em V., con của một bác sĩ giàu có ở Cái Sơn, mướn bảo kê. Mỗi lần 2 cậu ấm này đi chinh chiến ở các trường gà đều có T. “hồ bơi” kè kè, để khỏi sợ người khác ăn quỵt hay hiếp đáp.
Đại gia… “khô máu” Ở TP Cần Thơ, dân chơi gà không ai không biết anh B. ở phường Lê Bình, quận Cái Răng, từng là chủ một nhà máy xay xát lúa khá nổi tiếng trong vùng. Cơ sở của anh ngày nào cũng có hàng trăm ghe xuồng tấp nập đến buôn bán. Từ khi thành đại gia, B. bắt đầu sinh tật mê chơi đá gà. Dần dà, suốt ngày B. chỉ quanh quẩn, o bế mấy cái “máy in tiền có cựa” nên không còn quan tâm đến chuyện làm ăn mua bán. Càng ngày, bạn hàng của anh càng thưa dần, cuối cùng nhà máy phải đóng cửa, B. chuyển qua nuôi gà nòi. Khu nhà máy mênh mông của anh giờ chỉ để nuôi gà đá. Đại gia V., chủ của 2 sà lan mấy trăm tấn chuyên chở hàng tỉnh này qua tỉnh khác, cũng sớm mê đá gà. V. có hẳn một khu đất riêng rộng cả ngàn mét vuông để nuôi gà đá. Trên sà lan của anh lúc nào cũng úp vài bội gà “để nghe gáy đỡ buồn”. V. mướn hẳn người săn sóc những chú gà chiến của mình. Sau gần 10 năm dắt gà chinh chiến, V. lần lượt cầm cố vật dụng trong nhà do thua độ. Rốt cuộc, V. bán luôn 2 sà lan để trả nợ, gia sản mất sạch. Gặp tôi, V. tiếc nuối: “Lúc đầu tính đá chơi vài xị cho vui, nhưng máu cờ bạc thấm vô lúc nào không biết, phải ăn thua lớn, giờ mới ra nông nỗi này”. Còn T., chủ nhà máy nước đá lớn nhất nhì quận Cái Răng, từng nắm trong tay vài tỉ đồng, từ lúc bước chân vào con đường đá gà độ đã dần dần trở thành “cựu đại gia”. Lúc có tiền, ngày nào cũng có mặt anh trong trường gà. Mỗi độ T. đá ít nhất là chục chai. Mới đây tôi gặp T. chạy chiếc Honda 50 cà tàng chở mấy chú gà nòi, liền hỏi thăm. T. chỉ mấy chú gà, thỉu não: “Xuống chó rồi, do thứ “ma túy” này nè!”…
Máu mê đá gà, không ít đại gia phút chốc trắng tay, tiền của, chức vị, danh vọng mất sạch, song vẫn không sao từ bỏ được thứ “ma túy” này. Đi đâu, làm gì, hễ nghe có độ gà, thậm chí chỉ nghe tiếng gáy, là phải tìm tới nơi xem giò, xem cẳng cho bằng được. “Cựu đại gia” B. ở Cái Răng, ngậm ngùi: “Tốt nhất là đừng nên vướng vào, coi như mê chết, khó dứt ra nổi…” .
Bài và ảnh: Đức Khánh