Xu Hướng 12/2023 # Nơi Một Con Gà Gáy 3 Nước Cùng Nghe # Top 20 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Nơi Một Con Gà Gáy 3 Nước Cùng Nghe được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

A Pa Chải là ngã ba biên giới Việt Nam, Lào và Trung Quốc, thuộc xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên. Đây là nơi được mệnh danh “một con gà gáy cả ba nước đều nghe”, nằm trên đỉnh Khoang La San, cách Hà Nội hơn 750 km.

Từ thành phố Điện Biên Phủ có nhiều cách để lên A Pa Chải. Cung đường được nhiều người lựa chọn nhất là đi qua Mường Chà – Mường Nhé – Chung Chải – Đồn biên phòng 405 Leng Su Sìn – Tả Kho Khừ – Đồn Biên Phòng 317 A Pa Chải. Tuyến này có tổng chiều dài gần 280 km và ôtô đi thẳng.

Từ đây để lên được ngã ba biên giới, ngoài trang bị những vật dụng và đồ dùng cần thiết, bạn cần phải được sự đồng ý và cấp giấy phép của bộ chỉ huy biên phòng Điện Biên. Điều thú vị khi chinh phục cực Tây Tổ quốc là thay vì bạn phải thuê người bản địa dẫn đường như khi leo lên đỉnh nóc nhà Đông Dương, thì sẽ được các chiến sĩ của đồn biên phòng 317 làm hoa tiêu chỉ lối.

Theo đường chim bay từ đồn 317 đến cột mốc số 0 cao 1.864 m chỉ khoảng 5 km, nhưng bạn phải bộ hành tới hơn 15 cây số với 4 tiếng băng rừng, vượt suối mới đến được nơi. Đây không chỉ là hành trình thử thách sức khỏe mà còn cả ý chí của người chinh phục.

Con đường dốc ngược đầy đá sỏi khi thì xuyên qua những quả đồi cỏ tranh mọc cao quá đầu người, sắc nhọn, lúc lại lầm lũi tiến thẳng vào khu rừng già thăm thẳm, bạt ngàn gai rậm luôn chực chờ tấn công những kẻ lạ ngang qua. Hiện vào đầu mùa khô nên đường lên A Pa Chải có phần dễ đi hơn, bởi mùa mưa con đường sẽ nhanh chóng trở nên trơn trượt. Tuy nhiên mùa này mây mù ngập lối, luôn thường trực là cảm giác âm u, ẩm ướt của cánh rừng già. Bởi vậy, không mưa nhưng con đường nhỏ hẹp, khúc khuỷu, gập ghềnh lên cột mốc số 0 trở thành thử thách đáng gờm của bất kỳ ai mê chinh phục. Với độ dốc lớn, bạn phải đi thẳng một mạch chứ không thể vừa đi vừa nghỉ, đôi khi phải nhặt cây làm gậy, bám dây leo để cố đu lên.

Nếu không có một ý chí kiên cường và quyết tâm chinh phuc, bạn có thể sẽ bị khuất phục trước cái lạnh của núi rừng Tây Bắc và cái mệt đến mềm người sau nhiều giờ leo núi đường trường. Để lấy lại sức giữa vùng đồi núi hoang sơ, không gì tốt bằng việc uống vài ba ngụm nước suối bên đường. Vị ngọt lịm, mát lành của dòng nước thiên nhiên trong vắt sẽ phần nào làm dịu lại những vết cứa của cây rừng và cú ngã do con đường dốc ngược. Cùng với đó là màu rực rỡ của nhánh lan rừng, sắc bạc mốc của cây cổ thụ và hương thơm thoang thoảng của kỳ hoa dị thảo chốn núi rừng… tất cả như bù đắp cho bạn vì những vất vả đã trải qua.

Xuyên suốt hành trình không thể thiếu những câu chuyện đi đường như không có hồi kết của chiến sĩ hoa tiêu, để rồi khi vẫn còn đang vẩn vơ theo lời kể thì ngã ba biên giới đã ở ngay trước mắt. Niềm vui vỡ òa và mọi mệt mỏi tan biến khi đối diện là cột mốc số 0 có 3 cạnh trên đỉnh Khoan La San hùng vĩ.

Cột mốc được ốp đá hoa cương, ở giữa là cột hình tam giác cao 2 m có ba mặt hướng về ba nước, mỗi mặt có khắc tên nước bằng tiếng quốc ngữ và quốc huy của mỗi quốc gia. Đến đây bạn sẽ chứng kiến nghi thức chào và kiểm tra mốc số 0 của các chiến sĩ đồn biên phòng A Pa Chải.

Với mỗi bạn trẻ, mặc trên mình chiếc áo in quốc kỳ đỏ thắm, chụp hình với cột mốc số 0 dường như là một cách thể hiện tình yêu đất nước và chủ quyền dân tộc ở mảnh đất cực Tây. Hai tiếng Việt Nam hô vang giữa ngã ba biên giới không chỉ để thỏa nỗi niềm mơ ước mà còn xuất phát từ lòng tự hào dân tộc thôi thúc trong tim.

Vy An

Còn Nghe Tiếng Gà Gáy

Tin hoạt động

Hoạt động Hội VHNT

Cuộc thi – Giải thưởng

Chân dung văn nghệ sĩ

Văn học

Thơ

Truyện ngắn

Tản văn – tạp văn

Nghệ thuật

Mỹ thuật – Nhiếp ảnh

Âm nhạc

Điện ảnh – Truyền hình

Kiến trúc

Sân khấu biểu diễn

LIÊN KẾT WEBSITE

Văn học Truyện ngắn

 Email  Bản in

CÒN NGHE TIẾNG GÀ GÁY

Còn nhớ hồi đồng hồ còn là đồ vật quý hiếm, dân miền núi vẫn thường đón giao thừa bắt đầu bằng tiếng gà gáy. Thị trấn Cổ Lâu có một nhà rất ưa nuôi gà trống gáy. ấy là nhà lão Lâm. Lão có một lũ con cũng rất mê nuôi gà. Chúng hãnh diện mỗi khi được giúp cha chăm sóc đàn gà trống lông đỏ, điểm vàng chanh, con nào con nấy chắc nịch, bước đi oai vệ, cựa nhọn hoắt, cong như mũi câu liêm, mào rực như giấy hồng điều, nhất là con trống có tiếng gáy đĩnh đạc, ngân vang. Đàn cả trăm con có khi chỉ trọn ra được một con có tiếng gáy như thế. Hồi đó nhà nhà nuôi gà, ai cũng ước nuôi được con trống gáy như gà Lâm lão gia. Tiếng gà gáy mang đến may mắn cho con người phải là gáy phút giao thừa. Lão Lâm quả quyết như thế. Lão còn bảo, nghe tiếng gáy có thể biết gia đình nào khá giả, nhà ai túng bấn nghèo hèn. Gà của kẻ khó, tiếng gáy nghe lép, đứt đoạn, kết thúc chuỗi âm thanh yếu ớt là tiếng ò ọ hệt trái rụng góc vườn, chầm chậm buồn bã. Tiếng gà gáy của nhà giàu nghe là biết ngay, nó ngân vang, kiêu dũng và đĩnh đạc vô cùng. Âm ò ó o cuối cùng được nhấn mạnh và cong vút như cầu vồng mùa hạ. Đó chính là tiếng gáy mang đến tài, lộc, may mắn cho con người.

Minh họa: internet

Tận bây giờ dân Cổ Lâu vẫn chưa hiểu, cách nào lão Lâm đã luyện gà nhà mình bao giờ cũng cất tiếng gáy đầu tiên đúng phút giao thừa đến. Tiếng gáy hùng dũng như kèn lệnh làm họ hàng nhà gà tức nhau đập cánh râm ran. Họ còn bảo, con trống nhà Lâm là tư lệnh trưởng, khi đập cánh, vươn cổ tức thì quân tướng họ nhà kê đồng thanh gáy vang. Có lẽ do thế, năm nào lộc vào nhà lão cũng nhiều như nước. Điều này khiến bụng lão Nhì bức bối.

Mọi người thường gọi Nhì lão ta là bếp Nhì. Bếp Nhì từng có thời làm đầu bếp cho gia một đình người Hoa giàu có. Hồi Pháp thuộc tay nghề lão nức tiếng khắp vùng. Sau ngày hoà bình, thành lập khu Việt Bắc lão từng giật giải quán quân về món canh gà gừng hạt dổi. Lão Nhì biết tiếng gà gáy quan trọng, thiêng liêng thế nào giây phút tiễn biệt năm cũ, đón năm mới đến. Tiếng gáy sớm bao nhiêu, vang động bao nhiêu tài lộc năm ấy sẽ càng vượng. Mấy năm nay bỗng làm ăn khó. Tay nghề Lâm hơn gì lão chứ? Thế mà bao nhiêu hợp đồng đám cưới, hội nghị hay dân tình bày trò làm lễ phúc, thọ, khang, ninh cho ông bà, cha mẹ đều tìm đến bếp Lâm. Còn lão, rỗi chân, rỗi tay, rỗi cả miệng ăn. Vợ con lão càu nhàu:

-Đám cưới thì chẳng nói làm gì, nhưng khi huyện đặt cơm hội nghị, họăc đón tiếp đoàn nào, lúc người ta nhờ pa viết cho cái hoá đơn rồi thêm vào cho vài số 0 nhưng pa không chịu. Mất ăn là phải thôi.

Nói mãi, lão tức, hét toáng:

-Mồm nhiều, mày tưởng tao biết nhiều chữ lắm à? Ờ, mà tao ít chữ nhưng vẫn biết đọc chữ “sạch” đấy, ăn mà bẩn thì nhất định không chơi. Mặc xác chúng, ăn bẩn thì lại làm bẩn thế thôi, rồi ngược lại thế thôi…thế thôi.

Lão nhắc đi, nhắc lại những từ này, chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm như thể vừa thải ra khỏi ruột một khối cặn bã. Lão lại băn khoăn, nhà nó làm ăn phát tài không lẽ là do có con gà trống. Con gà này lão Lâm nuôi dễ đã hơn ba năm. Giao thừa nó luôn thức dậy sớm nhất trong họ nhà gà ở Cổ lâu như thu hết linh khí trời đất vào tiếng gáy oai phong lẫm liệt. Cái lý người ta nói là thế, nhưng thực hư ra sao lão chưa biết? Bao đời đã truyền lại, tất niên nhà ai có tiếng gà gáy vang nhất nhà đó gặp nhiều may mắn. Mấy năm nay nhà Lâm đều hưởng may mắn đó. Liệu có là tiếng gáy của con tổng tư lệnh? Chưa khi nào lão thấy mình thiếu tự tin như lúc này.

Dân Cổ Lâu vẫn quen gọi lão Lâm là bếp Lâm. Ngày xưa bếp Lâm từng nấu ăn cho quan tây. Quan Tây dưới đồn Đàm Thuỷ có một cô vợ người Việt đẹp như tranh vẽ. Tóc chải bồng, kẹp lá trông nết na, thuỳ mị. Quan Tây bận việc, ngày ngày, tháng tháng hết tuần phòng, lên phủ, lên tỉnh, lúc lại trên lưng ngựa truy đuổi Việt Minh. Công việc đại sự cứ cuốn lấy chân kéo ngài đi. Được ngày ở nhà ngài lại mang rượu ra uống. Uống say đến đái cả ra quần. Trò đó cứ diễn đi, diễn lại ngày này qua tháng khác khiến cô vợ rạc người đi vì buồn. Thỉnh thoảng ngài cũng mưa gió nhưng chỉ lất phất như sương rơi xuống ruộng hạn. Nhà mình có anh bếp không đến nỗi nào. Anh này kém mình dễ đến vài ba tuổi, dáng mảnh mai thư sinh, mặt mũi sáng sủa, ít nói, hay cười. Khi cười chẳng nghe thấy tiếng. Cũng được. Những ngày một mình ở nhà, chị ta thường gọi anh sang cùng ngồi dùng bữa. Bên mâm chị ta luôn miệng khen ngon mà người nấu cũng khá. Món cô lết này cháy cạnh, tút xương thế này là vừa khéo, món bít tết chín mềm xung quanh mà giữa vẫn hơi lòng đào như thế mới ngọt…món gà quay…món sốt vang…món xa lát…anh bếp nở bung mũi, càng ngày càng trở nên gần gũi với chị ta hơn. Cuối cùng chị cũng có được người bạn giúp mình giải phóng cơn khát. Sức trẻ của bếp Lâm làm cho nhan sắc chị hồi sinh. Chị thấy mình trẻ trung, miệng ư ử hát suốt ngày. Nhưng trò mây mưa hai người diễn ra không đầy nửa năm. Một ngày ông Tây bất ngờ trở về nhà, thấy trên giường, vợ mình và thằng đầu bếp mũi tẹt đang cuốn nhau như rắn. Lão rút bên hông khẩu côn bát, nhằm vào cái mông gân guốc của thằng bếp. Vừa định vảy mấy phát cho xuyên táo trên dưới, ông quan hai bỗng há hốc mồm, mắt lồi hẳn ra ngoài mi khi thấy thằng bếp Lâm lật mình, tay cầm con dao chọc tiết lợn lao đến như một mũi tên. Lão chỉ kịp hộc lên một tiếng rồi ôm bụng gục xuống. Bếp Lâm bỏ trốn vào rừng. Cô vợ ông quan Tây sau rồi không biết đi đâu. Thời gian sau người ta thấy bếp Lâm có mặt trong đội du kích kháng chiến. Công lao giết tây trả hận dân tộc được mọi người truyền miệng. Lâm được bồi dưỡng cất nhắc. Cho đến ngày Mục Mã giải phóng không ai còn nhắc đến cái tên bếp Lâm nữa. Bây giờ đã là đồng chí Lý Lâm Chủ tịch Uỷ ban kháng chiến huyện Thượng Lang. Hết quan hoàn dân, Lâm trở về với nghề cũ. Tài nghệ nấu ăn của lão cũng không kém gì bếp Nhì. Tên tuổi lão cũng lừng lẫy Việt Bắc. Có điều một lão chuyên về các món ăn Tây, một lão chuyên các món ăn Tàu. Lão Nhì luôn nghĩ mình hơn Lâm về mọi mặt, chỉ kém mỗi cái danh cán bộ lão thành cách mạng, hẳn cả chiến công đâm chết một tên đế quốc. Lão Nhì thừa biết lý do Lâm giết thằng quan Tây đó là vì sao. Bây giờ thời thế đổi thay. Cái gì cũng mới. Lợi dụng mối quan hệ cũ, lão Lâm ngồi đó chỉ huy con cháu mở quán ăn, thầu các loại cỗ lớn nhỏ trong trong làng, ngoài phố. Công việc làm ăn phát đạt. Nuốt dần khách của lão Nhì. Lão Nhì cũng ngồi đó chỉ huy con cháu, nhưng cái danh của lão chưa đủ sức thuyết phục khách hàng. Bọn trẻ nhà lão Nhì bảo với cha chỉ thiếu mỗi cái ghi hoá đơn đểu cho cánh cán bộ nhà nước, thế mà pa không dám làm. Ai cũng thế thôi, chẳng xơ múi gì thì đến chó cũng chẳng thèm ỉa đái.

Không thể cứ thế mãi. Cơm nhà người xơi tất, đến cháo cũng không thèm nhả ra một miếng gọi là xón đái. Lão Nhì bỗng thấy hận. Hận lắm. Lão hận cái đồ lão thành cách mạng giả, hận dòng họ nhà Lý, hận những con chó béo quay quanh bếp nhà Lâm, lão hận cả con gà trống gáy nhà Lâm nữa. Cái con tổng tư lệnh ấy, sao năm nào nó cũng cất tiếng gáy trước tiên? Tiếng gáy mang đến tài lộc may mắn cho nhà họ Lý hết năm này qua năm khác? Thật không công bằng chút nào. Phải làm gì chứ?

Đêm ba mươi trời tối bưng. Thấy lão Nhì ra cửa, vợ lão hỏi:

-Vài tiếng nữa giao thừa không định ở nhà thắp hương hay sao?

-Về ngay thôi.

-Không cầm theo đèn pin?

-Cái thị trấn này có nhắm mắt tôi cũng vẫn tìm đến được nơi cần đến.

-Giỏi nhỉ, già bằng này mà vẫn khoác lác.

-Thật đấy.

Nói xong lão bước đi luôn. Mụ vợ bảo lão khoác lác? Không đời nào. Cổng nhà ai, ngõ nhà ai, có mô đá, cây xanh gì bên đường, có ổ gà ổ chó nào lão đều biết. Từ đây đến nhà Lâm, lão cũng rành như chỉ bàn tay. Chiều nay lão đã ngó qua rồi. Con trống quỷ kia lão Lâm nhốt riêng trong một chiếc chuồng bằng trúc có mái che. Lúc ghé mắt nhìn qua khe cửa, lão thấy con quỷ đó cao to lắm, có lẽ gấp đôi con trống bình thường. Cũng vừa hay lão phát hiện, then cổng sau nhà Lâm không cài. Đừng chờ khuya quá, liều một phen nào. Có lẽ giờ này nhà Lâm đang ngồi xem ti vi đợi đón giao thừa.

Lão nhón chân bước đến, ghé mắt nhìn qua khe cổng. Cửa nhà giữa đóng kín. Vậy là yên tâm. Lão khẽ đẩy, chỉ nghe tiếng kẹt nhẹ, cánh cổng từ từ mở. Lão dò dẫm bước qua sân sau nhà Lâm. Đây rồi, đồ quỷ đây rồi! Tay lão lần mò quanh chuồng. Cửa chuồng đây. Lão xoay chốt, thận trọng luồn tay vào. Tay lão chạm vào bộ lông mềm mại. Là nó đấy. Tim lão đập rộn. Lão chợt thấy từ gót chân lên đến đỉnh đầu lạnh toát. Cái đồ mày hoá tinh rồi hay sao mà toát ra khí lạnh thế? Hay do lão đang run? Có thể lắm! Đã hơn bảy mươi xuân nhưng đây là lần đầu lão làm trò Đạo chích. Lão lõm bõm nhớ, bắt gà muốn nó im tiếng phải từ từ luồn tay dưới lườn. Lão nín thở, đưa nó ra khỏi chuồng. Quả nhiên đồ quỷ không kêu. Lão mở vạt áo bông, giấu nó vào rồi cuốn lại, bước nhanh ra cổng.

Đêm tất niên, phố xá nhà nào nhà nấy đang chăm chú bày mâm, xắp cỗ trông lên ban thờ chờ đợi. Đường phố vắng teo. Nhìn trước, nhìn sau không thấy ai, lão Nhì bước vội vào nhà. Thấy lão xăm xăm xuống bếp, vợ lão hỏi:

-Có gì đấy?

Lão im lặng, bước đi. Bụng thì thầm, đừng có hỏi gì, lúc này tim ta đang sắp rơi ra khỏi ngực đây. Thoát rồi, thoát thật rồi. Trong ánh sáng lờ mờ, lão đi thẳng ra sau nhà, mở cửa chuồng gà rồi thả đồ quỷ vào. Đồ quỷ đạp mạnh vào cánh tay lão, chân chạm mặt chuồng nghe “bịch” như có ai vung tay ném đến cục đất nặng. Chính là nó đây sao? Cái đồ hoá tinh này bao năm nay cất tiếng gáy đầu tiên báo giao thừa đã đến cho bàn dân thiên hạ đây sao? Chưa bao giờ lão tận mắt thấy một con gà trống gáy cao to như thế. Mào và hai yếm dưới mỏ đỏ chót, to gần bằng bàn tay. Bộ lông màu son mướt mượt, óng lên rực rỡ từ đầu đến đuôi. Hai chân nó mới thật cao, to lẫm liệt. Từ đôi chân mốc thếch như phủ bột những chiếc cựa nhọn hoắt, cong như lưỡi mác chĩa ra ngang tàng. Thế là mọi chuyện từ nay kết thúc. Nhà Lâm sẽ không còn dương dương tự đắc, không còn dám làm ăn bố láo. Tiếng gà gáy năm nay sẽ bắt đầu từ nhà khác rồi. Tài lộc cũng vì thế mà lẳng lặng ra khỏi nhà Lâm. Khoái quá! Năm nay, con trống gáy sẽ bắt đầu cất tiếng ngân vang như kèn đồng từ nhà lão, nhà của Voòng văn Nhì, đầu bếp lừng danh Việt Bắc. Danh lão sẽ sống lại. mọi người sẽ cung kính bởi lối làm ăn nghiêm chỉnh của một đầu bếp chính hiệu. Nhưng liệu Lâm lão gia có phát hiện ra không? Có thể lắm! Con yêu tinh này cất tiếng gáy cả phố đều biết. Không ai có thể nhầm lẫn tiếng gáy của nó với những con khác. Vậy sau đó sẽ ra sao? Lão mường tượng giây phút mọi người nhìn mình như một gã trộm chuyên nghiệp. Còn lâu nhá! Gà nào chẳng giống gà nào. Giống nào có chân mà chẳng biết đi. Nó đã xổng ra và tự tìm đến nhà lão. Chẳng việc gì đáng lo ngại cả. Lão vỗ hai bàn tay vào nhau vẻ thoả mãn.

Giao thừa sắp bắt đầu. Lão lên nhà, mở rương, lấy ra bộ quần áo mới, mặc lên người. Vừa bước ra cửa buồng, lão thấy mụ vợ nhìn chằm chằm.

-Ông vừa làm bậy?

-Năm mới đến phải biết tìm lời hoa lời nụ mà nói đấy nhá.

-Tôi không sợ gì ông, chỉ lo người ta lấy vôi rắc xung quanh nhà mình.

Lão chợn mắt:

-Im mồm, chết không đến đồ mày.

Ngoài nhà lũ trẻ đang cắt dán giấy đỏ lên cột nhà. Lão bảo với chúng, phải nhớ dán ở cửa ra vào, lên cày cuốc, các gốc cây sau vườn nữa, những thứ đó đều có hồn cả đấy. Bọn chúng nói, dán hết rồi. Pa chuẩn bị đi, sắp giao thừa rồi…Lão ngẩn người:

-Thế à.

Rồi hồi hộp ra đứng tựa cửa bếp chờ.

Đâu đó có tiếng trống thùng thùng báo hiệu giao thừa sắp đến. Lão nín thở đếm một, hai, ba. Bụng thầm khấn. Cất tiếng gáy lên đi đồ quỷ! Tao chỉ cần mày lúc này thôi. Sao chẳng nghe thấy gì? Hay nó sổng ra rồi? Lão bước đến chuồng gà. Chốt vẫn nguyên vẹn. Chắc là chưa đến giờ thôi. Lão thở phào, nhắc mình đừng sốt ruột.

Vừa lúc đó phía nhà lão Lâm bỗng nổi lên tiếng đập cánh phập phập, theo sau là tiếng gà gáy vang lừng. âm thanh hệt kèn lệnh thúc đồng bọn có tới vài trăm con trong thị trấn, đua nhau vươn cổ gáy ò ó o o….. Ôi, Sao vẫn là nó? Đúng là nó rồi! Vẫn con quỷ ấy đấy. Mày thì sao? Đồ vô dụng. Lão nhăn nhó nhìn cái chuồng gà im ỉm. Lão nhầm hay bị người ta lừa? Có thể âm mưu của lão đã bị phát hiện. Không có lý? Việc này chỉ mình lão biết. Vậy là sao? Tai vách, mạch rừng, phố xá nhỏ như chiếc chiếu nan… Hay cũng có nhiều kẻ trong phố có ý định như lão? Cũng muốn nẫng lấy cái đồ quỷ đó về cho riêng mình, và cắt đi dây đỏ của nhà Lâm lão gia, vì thế Lâm đã cảnh giác và lên kế hoạch đề bị? Có thể lắm. Có lẽ con trống hoá tinh kia đã được lão Lâm bí mật nhốt đâu đó. Lão bỗng bệt đít xuống đất.

Có tiếng lịch xịch trong chuồng, lão Nhì bước đến. Chẳng nên giữ lại làm gì nữa, lão tháo cửa chuồng, thò tay vào tóm chân con vô dụng lôi ra. Lão mở cổng hậu, thả nó xuống đất, rồi nhổ theo bãi nước bọt:

-Phí…cút đi.

Vừa hay có bóng người bước đến. Lão thụt vào bóng tối. Lão Lâm đứng sừng sững phía cổng sau nhà lão từ lúc nào. Làm như không có chuyện gì xảy ra, lão thò tay tóm cổ con gà, ấn vào nải. Miệng khẽ nói:

-Lại thấy mày rồi. Còn gì nữa mà bỏ đi tìm mái thế. Đồ quỷ, nửa chén chưa say, về nhà tao sẽ cho mày hẳn chén nữa, xem có còn trốn đi được nữa hay không.

Nói rồi lão hất túi nải lên vai, bước đi loạng choạng.

Lão Nhì vội vàng đóng cổng. Sau lưng tiếng bước chân lão Lâm xa dần. Ngoài kia tiếng gà vẫn râm ran ò ó o báo hiệu một năm mới nữa đến.

Tác giả:  Cao Duy Sơn

Nguồn: 

Tin bài mới:

NỤ XUÂN(26/02/2023)

ÔNG TÂM(15/01/2023)

GIÓ ỐM(11/01/2023)

CỒN CHIM(24/12/2023)

NGƯỜI THẦY CỦA VỊT CON(20/12/2023)

Thềm trăng(04/12/2023)

MÈO MIU TINH NGHỊCH(30/11/2023)

CHUYỆN ANH PHỎ(10/10/2023)

THẰNG ĐEN(10/10/2023)

NGẦM XƯA(10/10/2023)

Hướng Dẫn Nghe Tiếng Gà Quý Khi Gáy

Tiếng gà gáy được xem như một dấu hiệu để nhận biết chiến kê đá đòn có tốt hay không, tiếng gáy còn giúp nhận ra được thần kê mà có thể bạn chưa biết.

Được xếp hạng “thần kê” bởi không có lưỡi, nên khi gáy phát ra âm thanh kỳ lạ, giật ba bốn tiếng sau cùng: Ò – ó – o – o (ta thấy bốn chữ o tức gà gáy bốn tiếng). Đó là tiếng gáy thường nhất của giống gà. Trái lại, “thần kê” gáy từ bảy tám tiếng trở đi: Ò – ó – o – o – o – o – o (7 tiếng, những tiếng o nhỏ là tiếng giật). + Gà gáy 5 tiếng là gà có tài (Ò – ó – o – o – o ). + Gà gáy ba tiếng, tiếng gáy như vậy không tốt, biểu lộ sự kém cỏi ( Ò – ó – o ).

Âm thanh gà gáy trầm bổng khác nhau, nhiều giọng khác nhau.

Tiếng cuối cùng là âm thanh hạ thấp nhất, không tốt, đa số dở. Thí dụ : ò – ó – o – ò 4 tiếng (thấp, cao, vừa, thấp).

Tiếng cuối cùng là âm thanh vừa, gà ấy hay dở tùy con. Thí dụ : ò – ó – o – o 4 tiếng (thấp, cao, vừa, vừa).

Tiếng cuối cùng được kéo dài, trong đó có 2 âm thanh thứ nhất là “vừa” và thứ hai là “thấp”, dứt khoát gà ấy không nên dùng, tuy bền. Thí dụ: ò – ó – o o oò 4 tiếng (thấp, cao, vừa, vừa kéo dài xuống thấp).

+ Nếu muốn biết âm thanh cuối cho rõ, ta lấy âm thanh cuối so với âm “vừa” thứ ba, nếu cuối cao hơn “vừa” là cao, thấp hơn “vừa” là thấp, bằng “vừa” là trung bình.

+ Gà gáy, tất cả tiếng đều to cùng nhau là tốt.

Âm minh trường: là con gà gáy tiếng cuối cùng, kéo dài đến hết hơi, gà ấy gan, nhưng kém tài.Âm minh đoản: là con gà gáy tiếng cuối cùng ngắt, ngắn ngủn, gà ấy có vẻ gắt gao, gan dạ, tài ba.Âm minh trung: gáy tiếng cuối không dài cũng không ngắn, gà ấy “văn võ song toàn”, được mọi mặt.Âm minh thủ đoản: gáy tiếng cuối ngắn, toàn tiếng gáy có vẻ rít nghe tựa tiếng gà tre, báo hiệu gà có biệt tài (gà độc) nhưng phải đều tiếng.Âm minh hùng đoản: gáy tiếng cuối ngắn, toàn tiếng gáy to, ồ, gà ấy bền bỉ, gan dạ, có tài đá đòn.Âm minh thư trường: tiếng cuối kéo dài, toàn tiếng như gà tre, ấy là gà kém.Âm minh hùng trường: tiếng cuối kéo dài, toàn tiếng gáy to, ồ, không nét . Gà này có thể đòn tốt, bền nhưng không độc, đá kém hay.

+ Khi gà gáy miệng phải mở rộng mới có triển vọng, trái lại, lúc gáy mỏ khép kín, gà không khá.

+ Khi gáy mỏ dưới rung ít thì tốt, rung nhiều thì xấu, không rung càng quý.

+ Tiếng gáy không đều, chỗ to chỗ nhỏ, gà này chóng mệt, bở sức, kém bền.

+ Gà gáy 4 hay 5 tiếng, nhưng ngắt từng âm thanh rõ ràng, đó là gà hay, trái lại tiếng gáy không phân rõ âm thanh, là tiếng gà thường tài.

+ Ban đêm gà gáy đúng giờ, gà ấy có đòn tài, đòn độc, “quý tướng”, thường trổ những đòn ấy vào những nước nhất định.

– TIẾNG RÍT: hay rít là gà dữ, “âm minh phụ”. Gà rít to, mở rộng miệng thì tốt, nếu rít nhỏ trong miệng, thì phải kéo dài mới tốt.

– Song phụ âm minh và tam phụ âm minh: rít hai hay ba tiếng một lúc là gà độc, có tài lắm, miệng mở rộng rít tiếng lớn, gắt gao như heo rít.

Nếu “song phụ” và “tam phụ” được kèm theo những tiếng rít ngắn sau, đó là “linh kê” gà quý, đích thị chẳng sai. + Gà nào khi gáy, cổ gân lên, vẹo lệch không thẳng, đòn đá cũng kém ngay. Gáy mà cần cong, vẹo qua lại như rắn, con ấy kém bền.

– Gà ngọc: khi gà gáy ban đêm, ta nhìn trong miệng, thấy hơi sáng, nên có tục gọi là “gà ngậm ngọc”, dĩ nhiên là phải quý rồi, nó là “linh kê”.

– Gà túc: khi ta bắt, hoặc đụng đến mình nó, thì gà này kêu túc túc giòn tai, lại khi đang ra trưởng đá, bất kỳ ở hiệp nào, lúc vô nước, gà vẫn kêu túc túc tựa như gà kêu con, con này chiến lắm, thuộc loại “chiến kê”.

– Gà trữ thực tả: thường thì bầu diều gà nằm bên phải, trái lại gà này ngược đời, có bầu diều nằm bên trái, ấy là “chiến kê”. Tóm lại, khi gáy cần cổ nên ngay thẳng, phát ra âm thanh rõ rệt, to lớn, gọn gàng, ngắt quãng, hơi rè khan, được thổi mạnh từ trong miệng phát ra ngoài, và khi dứt cũng ngắt gọn, ấy là tiếng gáy hoàn hảo, báo hiệu đó là một “chiến kê”.

Tìm kiếm phổ biến:

đoán biết gà hay qua tiếng gáy

Con Gà Trống Không Biết Gáy

Con “Điều xanh” có cái dáng vẻ bên ngoài rất oai vệ và hùng dũng, nhất là cặp đùi của nó được gã đàn ông tỉa tót rất cẩn thận, lộ ra hai bắp thịt săn chắc và đỏ lòm. Gã mê tít con “Điều xanh” ngoại trừ một chuyện mà gã không sao lý giải được. Đó là từ trước tới nay chưa một lần gã nghe con “Điều xanh” cất tiếng gáy. Trong khi đó những con gà trống thuộc thế hệ “đàn em” của nó thì gáy inh ỏi suốt ngày. Nhiều lần gã quan sát nó để tìm hiểu và rồi gã phát hiện con “Điều xanh” cũng có những động tác vỗ cánh, vươn cổ nhằm chuẩn bị cất lên tiếng gáy như bao con gà trống khác. Tuy vậy, không hiểu sao miệng con “Điều xanh” vẫn không thể phát ra âm thanh ò ó o… được. Có cảm giác như có cái gì đang chặn ngang ở cổ họng nó. Chứng kiến cảnh ấy, gã nghĩ con “Điều xanh” chắc khó chịu và nhất là xấu hổ với bọn gà “đàn em” của nó lắm. Vì ít ra ở đây nó cũng là “đại ca” nhưng không thể lên tiếng để thị uy với bọn gà “đàn em” kia. Hay những khi nó muốn “thể hiện bản lĩnh của một con đực” trước những con gà mái xinh đẹp đang quanh quẩn kiếm ăn gần đó.

Sáng nay cũng vậy, sau khi tắm rửa và cho con “Điều xanh” ăn, gã quan sát thấy nó giơ hai cánh lên vỗ vỗ mấy cái, cổ rướn lên rất cao. Theo lẽ thường, đó là dấu hiệu cho biết nếu là con gà trống bình thường sẽ cất lên tiếng gáy ngay sau những động tác kia. Thế nhưng con “Điều xanh” của gã thì vẫn không gáy được. Mỗi lần như vậy, gã thấy nó thật thảm hại và đáng thương vô cùng.

2. Sao ông lại trói chân tôi?

– Sao ông muốn cắt cổ tôi?

– Sao mới hôm qua ông còn chăm sóc và nâng niu tôi?

– Vì hôm qua tao thấy mày là một thằng gà còn khả năng chiến đấu với những thằng gà khác; tao biết mày có thể giúp tao giành được vinh quang và tiền bạc.

– Nghĩa là ông chỉ lợi dụng tôi thôi?

– Mày nói đúng nhưng chưa đủ. Tao đã tốn công sức và tiền bạc để nuôi dưỡng mày, đã từng ban phát nào là giun, dế, lúa, gạo và nước uống… để nuôi sống mày mỗi ngày. Nên mày có đi chiến đấu với những thằng gà khác thì cũng là đền đáp công ơn của tao. Như thế là sòng phẳng, chẳng có gì là lợi dụng ở đây cả.

– Nhưng tôi đâu muốn lao vào những cuộc chiến sinh tử với những đồng loại gà của tôi? Chính ông đã ép và ra lệnh cho chúng tôi phải lao vào nhau. Chính ông đã gắn những cái cựa sắc bén nhọn vào chân tôi để tôi nhanh chóng hạ gục đồng loại tôi bằng những cú đâm rất tàn bạo.

– Đó là suy nghĩ của mày. Nhưng mà mày đừng có xảo ngôn, không qua mặt được tao đâu. Thật ra, bọn chúng mày cũng “máu me” chiến trận lắm. Mày nhớ lại đi, có lần tao chưa kịp tìm cho mày một đối thủ, mày đã từng đứng trước cái gương ở phòng khách nhà tao, xù lông lên để nghênh chiến với chính mày trong đó còn gì? Còn với những đứa anh em cùng cha cùng mẹ với mày ư? Chỉ cần tao lấy lọ nồi bôi vào mặt chúng mày hai ba nét là chúng mày hết nhận ra nhau. Khi ấy chúng mày sẽ lao vào hỗn chiến với nhau thôi. Mày có biết câu: “Gà nhà bôi mặt đá nhau” không? Là của tao nghĩ ra để nói về lũ gà ngu xuẩn và hiếu chiến chúng mày đấy. Chúng mày là một lũ gà vừa ngu xuẩn vừa hiếu chiến. Cho nên, tao có mang đi cắt cổ thì cũng là hoá kiếp cho chúng mày, may ra không phải làm gà nữa, sao không biết cảm ơn mà còn oán trách tao?

Minh hoạ: Minh Tấn

– Ông bảo chúng tôi ngu xuẩn và hiếu chiến, thế còn ông là gì?

– Ha ha! Tao à? Có vậy mà cũng hỏi. Rất đơn giản, tao không phải là một con gà trống như mày, vậy thôi.

– Ông đúng là độc ác, ông đã lừa và buộc chúng tôi phải lao vào những cuộc chiến sinh tử, chúng tôi không có quyền lựa chọn vì thắng hay thua cũng bị ông mang đi cắt cổ. Thắng thì còn được ở với ông lâu hơn một chút, còn thua thì rõ ràng chỉ có cái chết, nên anh em gà chúng tôi buộc phải lao vào nhau để giành chút ít cơ hội sống sót.

– Mày đừng lải nhải nữa, tao không lừa và bắt chúng mày chiến đấu với nhau thì chúng mày cũng tự chiến với nhau thôi.

– Ông nói không đúng, hà cớ gì chúng tôi phải lao vào nhau chứ?

– Không phải à? Lũ chúng mày ngày nào mà không cất tiếng gáy để thách thức và khiêu chiến nhau?

– Ông nói sao? Chúng tôi cùng nhau cất lên tiếng gáy là nhằm báo hiệu giờ giấc cho ông sao lại bảo chúng tôi thách thức và khiêu chiến?

– Mày cũng đừng nguỵ biện, không qua được mắt tao đâu. Mày tưởng những lúc mày cất lên tiếng gáy thì đồng loại của mày hiểu và hưởng ứng với mày à? Mày ngu lắm, thật ra bọn kia đáp lại tiếng gáy của mày chẳng qua vì chúng nó đang ganh tỵ với mày thôi. Mà lũ gà chúng mày hay ganh nhau qua tiếng gáy lắm và chẳng đứa nào nể phục đứa nào; chúng mày chẳng biết nhường nhịn nhau mà luôn nghĩ mình là số một. Chính tiếng gáy của lũ mày làm tao không có được giấc ngủ ngon. Mày nghĩ coi đang lúc nửa đêm hay gần về sáng, tao đang yên giấc thì chúng mày cứ hè nhau gáy loạn xạ cả lên. Chúng mày đã nhiều lần phá giấc ngủ bình yên của tao nên tội của chúng mày xứng đáng bị mang đi cắt cổ.

– Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã giúp ông có những chiến thắng và vinh quang, sao ông không nghĩ đến tình nghĩa ấy mà nỡ lòng nào cắt cổ tôi?

– Mày thật sự muốn biết lắm à? Thôi thì để tao nói một lần cuối cho mày biết vậy. Vì chúng mày là gà; chừng nào chúng mày còn là gà, còn cất tiếng gáy để giễu võ giương oai, còn ganh ghét và đố kỵ nhau và nhất là phá rối sự yên bình của tao thì lúc đó chúng mày còn bị mang đi cắt cổ. Tao là người có quyền sai khiến chúng mày làm mọi chuyện tao muốn. Thế thôi!

– Ông đúng là kẻ thâm hiểm, độc đoán, dối trá, phản bội, là kẻ…

– Mày muốn nghĩ về tao thế nào cũng được nhưng tốt nhất hãy đi nói với đồng bọn gà ngu ngốc của mày là đừng có cất tiếng gáy làm cho tao bực bội nữa! Đồ con gà ngu ngốc!

3. Gã đàn ông giật mình choàng tỉnh, mồ hôi trên người gã túa ra như tắm. Thì ra, nỗi ám ảnh về chuyện con “Điều xanh” không biết gáy đã đi vào giấc mơ của gã một cách lạ lùng như vậy. Rồi gã nhớ lại chiều qua, lúc dẫn người chuyên mua gà đá đến nhà để xem giò, xem cẳng con “Điều xanh” để định giá bán. Trên đường đi gã bảo con “Điều xanh” của gã coi vậy chứ “có tật có tài”, tuy nó không biết gáy nhưng đá nhau rất hay. Đã rất nhiều lần gã bắt nó đi “xổ” với mấy con gà trong xóm, con “Điều xanh” đá rất đẹp và máu lửa, chưa thua trận nào.

Nhưng gã cũng sực nhớ lại chiều qua, trước khi lên võng ngủ gã đã tát vợ mình hai cái như trời giáng vì con gà trống không biết gáy đã bị vợ gã mang đi cắt cổ làm thịt.

Cái quạt gió giữa nhà vẫn quay đều đều làm gã thấy hơi ớn lạnh. Gã bật ra khỏi chiếc võng và chạy lại ấn tay mở công tắc đèn, tắt công tắc quạt. Đèn nhà bật sáng, chiếc đồng hồ trên tường gõ đúng 12 tiếng. Gã nhìn quanh nhà và gọi vợ liên tục nhưng không nghe tiếng đáp lời. Linh cảm có chuyện gì đó không hay, gã hoảng hốt chạy vào phòng ngủ riêng của hai vợ chồng. Sau đó thì gã ngã quỵ xuống nền nhà… Lời bạt:

Sau khi thuật lại toàn bộ bộ câu chuyện trên, lão già mù trước cổng chùa có nói với tôi mấy ý đại khái ý như vầy:

Một, thật ra đã là con gà thì dù biết gáy hay không biết gáy cuối cùng cũng bị người ta mang đi cắt cổ thôi. Tốt nhất là đừng làm gà nếu như không muốn bị người ta mang đi cắt cổ.

Hai, mang những con gà ra và bắt chúng đá với nhau là một thú vui dã man của con người. Không có sự tao nhã hay “văn hoá chiến trận”, “nghệ thuật đấm đá” gì ở chỗ này hết. Tất cả chỉ là ngụy biện! Ba, nên cân nhắc cho thật kỹ giữa chuyện con người với chuyện con gà. Mọi bi kịch đều có thể bắt nguồn từ đây./.

Truyện ngắn của Ngọc Trầm – Hạo Nhiên

Giật Mình Cô Gái Chỉ Cầm 3Tr5 Đi Chơi Tẹt Ga Ở Phú Quốc Một Mình

Đầu tiên phải nói là đi Phú Quốc không hề đắt như mọi người nói, mình đi 1 mình tổng chi phí cho chuyến đi là khoảng 3,5 triệu VND.

Mình đi theo review của 1 hot boy Facebook. Nói chung mình đi cũng không “chanh sả” cho lắm nhưng vẫn đi được hầu hết các điểm đẹp của Phú Quốc. Tổng chuyến đi là 4 ngày. Nhưng tính ra chơi được có 3 ngày vì ngày cuối cùng mình bay 9h sáng nên không đi chơi đâu được.

Vé máy bay

Mình đi theo cảm hứng, hứng lên là lên mạng tìm hiểu rồi xách vali đi thôi, không săn vé rẻ nhưng giá vé thời điểm mình đi cũng không đắt lắm. Vé khứ hồi VJ là 2 triệu 220 nghìn.

Di chuyển từ quận Thanh Xuân ra sân bay, mình book taxi đón tại nhà lúc 4h sáng giá 160k/lượt đi 2 người thì 190k/2người.

Chỗ ở

Mình bay chuyến 7h sáng. Đến sân bay Phú Quốc check-out các thứ là 9h10. Ra cửa vẫy taxi nào cũng được. Mất 120k là về cửa khách sạn luôn.

Mình ở Khách sạn 9Station Hostel & Bar, chỗ này nằm trên 91/3 Đường Trần Hưng Đạo. Con phố này tập trung rất nhiều khách sạn. Cách Miếu Dinh Cậu 0,9km, cách chợ đêm Phú Quốc khoảng 300m, sân bay Phú Quốc 7,2km.

Khách sạn này có 2 loại phòng là Dorm (~7$) và Private (~30$). Mình ở giường dorm giá là 159k/đêm. Có bể bơi và giặt/phơi đồ free. Nhân viên ở đây cũng khá dễ chịu, nhìn thấy mình là cười suốt thôi.

Di chuyển

Các bạn có thể thuê xe máy tại hostel với giá là 150k/ngày, 50k/3h còn xe đạp 50k/ngày. Khách sạn có free bản đồ, mà ở Phú Quốc thì có đi lạc thì vẫn cứ ở Phú Quốc thôi chứ không thể nào lạc về Hà Nội được nên các bạn khỏi lo. Cứ đi là sẽ đến.

Chơi ở đâu

Ngày 2: Hòn Móng Tay, Hòn Mây Rút

Mình đi có 1 mình, ngại lái xe nên mình book tour luôn.

Mình chọn options Nam Đảo là Hòn Móng Tay + Mây Rút để ngắm san hô và câu cá vì nghe nói hòn Móng Tay siêu đẹp. Giá tour này là 500k/người bao gồm ăn trưa, xe đón tận cửa khách sạn. Nếu đi đông các bạn có thể tự thuê thuyền hoặc cano để tự đi với nhau.

Tối có thể lang thang chợ đêm, cách khoảng 300m có thể đi bộ. Mình lười nên đi taxi mất 25k. Chợ đêm nhiều đồ ăn vặt lắm. Đồ lưu niệm cũng có nhiều nhưng mình thấy không đặc sắc.

Ngày 3: Bãi Sao

Tour này ình cũng book giống tour ngày thứ hai là 265k/người. Nếu ăn trưa thì thêm 150k, cơm trưa của họ cũng bình thường thôi nên các bạn tự chuẩn bị được đồ ăn là tốt nhất.

Tối hôm đó hơi mưa nên mình không đi đâu, ở lại khách sạn đi ngắm nghía các ngóc ngách rồi xuống bar của khách sạn làm chai bia để tạm biệt thôi.

Ngày 4: Lên đường đi về

Vì bay 9h sáng nên không đi đâu được nữa. Ra bể bơi nằm dài ra ngắm cảnh sống ảo chút rồi về Hà Nội thôi. mấy bạn đi 1 mình nhớ mua tripod để sống ảo nha.

Phú Quốc thì các bạn nên đi vào khoảng tháng 10-12 là đẹp nhất vì đây là mùa nắng đẹp. Mình đi cuối tháng 10 nhưng trời vẫn còn mưa (năm nay mưa muộn) nên biển không được trong xanh lắm.

ĂN GÌ?

Nổi bật thì có gỏi cá trích nổi tiếng lắm, rồi ghẹ Hàm Ninh (mình chưa được thử). Biết mỗi quán hải sản Ra Khơi, 131Bis đường 30/4. Giá tầm 50k/món trở lên, hải sản tươi sống chế biến tại chỗ.

Nếu các bạn lười như mình thì có thể ăn tại khách sạn menu cũng phong phú Tây Ta đủ cả. Mình ăn cơm chiên ghẹ 75k/suất (ngon bình thường thôi), cơm chiên xúc xích 70k/suất

Tổng kết lại thì đây là 1 chuyến đi khá ấn tượng với mình, phải cảm ơn rất nhiều tới người bạn đã review khá chi tiết để mình dũng cảm xách vali lên và đi 1 mình. Nhiều người bảo mình bị thần kinh mới đi du lịch 1 mình, huhu không có cạ chung chí hướng thì phải làm sao?

Hơn nữa với mình, sống cuộc sống của mình, tự do làm điều mình muốn thì cuộc sống sẽ ý nghĩa hơn, nếu thích thì cứ làm miễn nó không ảnh hưởng đến ai, cứ kiếm thật nhiều tiền rồi làm điều mình thích, để tuổi trẻ trôi qua không phải tiếc nuối điều gì.

Ngân Nga – chúng tôi

Cánh Gà Chiên Nước Mắm (3)

Món này gốc gác lại là một món ăn của miền Nam. Điều đặc biệt là cánh gà sau khi rán (chiên) lên sẽ được “coat” (bao bọc) bởi một lớp nước mắm pha với đường tao nên hương vị đặc trưngKhi ăn mùi vị của nước mắm hòa quện với gà nhưng lại không bị nồng hay khó chịu gì cả.

– Cánh gà (chicken wing): khoảng 17 cái (hoặc đùi gà-drumstick nếu thích ăn nhiều thịt)

– Gia vị: Muối, đường, tiêu, mắm

– Cánh gà rửa sạch (cẩn thận thì sát muối gà rồi rửa sạch), rồi khía mặt sau của cánh gà để cho dễ thấm gia vị.

Rán vàng gà bằng chảo ở lửa lớn vừa (medium-high). Lưu ý không cần phải cho nhiều mỡ vì da gà béo sẽ chảy mỡ ra.

Nướng gà ở chế độ broil (nướng lửa trên) ở 400 độ F (khoảng 204 độ C). Nướng khoảng 10 phút mỗi mặt nhưng cũng tùy vào độ to nhỏ của cánh gà để điều chỉnh. Dùng lò nướng thì khi ăn sẽ đỡ mỡ hơn mà vẫn đảm bảo da gà giòn thơm. Lưu ý: nếu lò của bạn không chỉnh được nhiệt độ ở chế độ Broil thì bạn dùng chế độ nướng lửa dưới Bake ở 400 độ F (khoảng 204 độ C).

Sau khi chiên hay nướng cánh gà xong, gà chín vàng và chín tới là được. Nếu cánh gà bị chín quá thì ăn sẽ khô và không có độ ngọt của thịt nữa.

Pha nước mắm để “chiên” gà: 2 thìa canh nước mắm, 2 thìa cafe đường và 2 thìa canh nước lạnh. Các bạn nêm nếm sao cho nước mắm có vị hơi mằm mặn, ngòn ngọt là được.

Các bạn có thể làm hết tất cả các bước trên trước rồi khi nào chuẩn bị ăn hãy làm bước cuối cùng này để cánh cà được nóng, ăn tươi sốt hơn.

– Cho chút dầu ăn vào chảo rồi làm nóng chảo trên lửa to vừa (medium-high). rồi cho tất cả chỗ cánh gà vào rán lại cho nóng và da vàng giòn thơm rồi tưới khoảng 3-4 thìa nước mắm đã pha vào và đảo gà thật nhanh tay để gà thấm mắm.

Đường sẽ tạo độ bóng và độ giòn cho cánh gà.

– Gắp cánh gà ra đĩa và thưởng thức ngay.

Cánh gà chiên nước mắm là số một của dân nhậu. Nhưng ăn cùng với cơm hay với khoai tây chiên, một ít salad coleslaw là đã thành một bữa ăn tuyệt vời rồi đấy.

Cập nhật thông tin chi tiết về Nơi Một Con Gà Gáy 3 Nước Cùng Nghe trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!