Bạn đang xem bài viết Một Ngày Ở Sòng Bạc Ngoại Biên (Kỳ 1) được cập nhật mới nhất trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
(Báo Năng lượng Mới số 244)
Thế là lần thứ hai tôi được “ra nước ngoài” mà chẳng cần phải hộ chiếu.
Lần thứ nhất là khi tôi đi bộ đội và sang Lào.
Chúng tôi đi qua cửa khẩu Nậm Cắn (huyện Kỳ Sơn, Nghệ An). Đội hình hành quân xếp hàng một. Khi qua một chiếc cầu sắt, phía trước là một barie làm bằng tre và có một tốp 3 người bộ đội Lào, chiếc barie dựng lên, chúng tôi đi qua và đại đội trưởng nói rằng: “Thế là đã sang đất Lào”. Đội hình hành quân vừa qua hết, barie hạ xuống, có anh lính quay lại nhìn Tổ quốc và khóc nức nở. Lúc ấy, bỗng dưng tôi nhớ câu thơ của Huỳnh Văn Nghệ “Trông về quê cũ xa muôn dặm”.
Lần thứ hai là vào ngày 27/7 vừa rồi. Tôi đi sang Campuchia để thực mục sở thị một khu casino ở cửa khẩu Bình Hiệp (Mộc Hóa, Long An).
Chẳng phải hộ chiếu, chỉ cần chìa chứng minh thư cho người sĩ quan biên phòng ghi tên là xong. Tất nhiên, để qua được cửa khẩu một cách dễ dàng như thế này, trừ những người dân có chứng minh thư ở vùng biên, còn với những người như chúng tôi, đi như vậy là đi chui. Tiền cho một lần xuất cảnh ấy thông qua một gã xe ôm là 250 nghìn đồng.
Cửa khẩu quốc tế Bình Hiệp (huyện Mộc Hóa, tỉnh Long An)
Cách cửa khẩu chừng hơn nửa cây số, có hàng chục căn nhà chỉ làm một nghề là trông giữ xe ôtô. Các bãi đều kín đặc xe, còn ở khu vực cửa khẩu thì chỉ có toàn xe ôm. Hóa ra là những người sang Campuchia đánh bạc, đi ôtô từ các nơi khác đến, gửi xe lại và sẽ có đội quân xe ôm đưa sang biên giới.
Theo nhiều người nói, sòng bạc ở cửa khẩu Bình Hiệp giờ đã vãn người chơi, trung bình mỗi ngày chỉ có khoảng dăm bảy trăm người. Các sòng bạc ở cửa khẩu thuộc tỉnh Tây Ninh, An Giang, Đồng Tháp, Kiên Giang thì sầm uất hơn.
Ở cửa khẩu phía Việt Nam còn có bộ đội biên phòng ghi tên tuổi, chứ sang Campuchia thì chẳng có ai kiểm tra, kiểm soát gì hết.
Khu casino Ruby Diamond là một tòa nhà 5 tầng khá to, nằm cách đường biên có lẽ chỉ hơn 200m. Khu này có hai sòng bài: sòng Ruby ở phía trước, còn sòng Lucky 89 ở phía sau. Cả hai khu này, ngoài sòng bạc ra còn có 2 trường đá gà khá lớn.
Vào đến nơi, tai tôi ù lên bởi âm thanh náo loạn từ phía khu trường gà. Tôi vốn không thích xem chọi gà nên chẳng quan tâm. Gã xe ôm dẫn tôi vào thẳng trong sòng bạc. Bước vào sòng, tôi sững sờ bởi cảnh tượng kỳ lạ mà chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra được. Sòng bạc không phải là lớn, không phải là sang trọng, ở tầng trệt của casino có chừng 15 bàn chơi. Các hình thức chơi ở đây gồm bài bửu 4 lá, bài bửu 2 lá, tài xỉu, rồng – cọp… Tôi nhìn mà chả hiểu họ chơi kiểu gì. Nhận thấy vẻ ngơ ngác của tôi, một “quý bà” lông mày săm đen nhánh, tóc nhuộm vàng như lông bò chỉ dẫn: “Cứ đặt tiền vào cửa Tài hay Sỉu. Họ mở lên, nếu đúng thì mình ăn, nếu không thì… mất”.
Thú thật khi chuẩn bị sang đây, tôi cũng có nhắt lưng ít tiền và cũng muốn tò mò chơi thử một vài ván xem sao. Nhưng từ lúc nhìn thấy sự nhốn nháo, nhộm nhoạm ở casino, tôi “nguội” hết máu.
Lúc này vào khoảng 11 giờ trưa, ở trong khu casino chỉ có khoảng 300 người chơi. Nhưng điều kỳ lạ nhất là hầu hết người chơi bạc ở đây là đàn bà con gái.
Trẻ ranh tuổi “ô mai mơ” có.
Phụ nữ sồn sồn tuổi trên 40 là đông nhất.
Có hai bà cụ tóc bạc phơ, rối bù, đi như dựa vào nhau đến một bàn chơi tài xỉu. Hai bà thầm thì điều gì đó vào tai nhau rồi các bà lập cập móc tiền trong túi áo được gài kỹ bằng kim băng ra. Một bà có mấy tờ loại 10 ngàn đồng. Một bà có tờ 50 ngàn. Hai bà góp lại, vậy là được 100 ngàn. Một bà xem chừng khỏe hơn chen vào đặt ở cửa tài.
Nhà cái mở. Vậy là hai bà đã thắng ở cửa tài, được 100 ngàn. Hai bà chia nhau tiền thắng rồi lại đặt tiếp cửa tài… Sau những tiếng mời gọi của cô gái Campuchia, mọi người lại tới tấp đặt tiền. Người ít thì là 100 ngàn. Người nhiều thi đôi ba triệu. Nhà cái mở, lại cửa tài. Hai bà cụ nở nụ cười tươi rói… Rồi lại chia tiền và lại tiếp tục đặt cửa.
Cũng có đàn ông chơi bạc ở đây, nhưng mỗi bàn chỉ vài ba người.
Có bà bê đĩa cơm vừa ăn, vừa đặt tiền.
Có người đút miếng cơm vào miệng rồi, nhưng không nhai nổi nữa, rồi chẳng hiểu được thua thế nào mà lại thấy nhè ra.
Những khuôn mặt lo lắng, hồi hộp, chờ đợi, những tiếng reo như vỡ nhà, những tiếng chửi thề, những tiếng than vãn và thỉnh thoảng lại thấy có người lảo đảo đi như kẻ mất hồn ra cửa hoặc đến chỗ cầm đồ.
Nếu không có những người bảo vệ mặc áo đen, tay cầm bộ đàm, nói với nhau bằng tiếng Campuchia thì không ai nghĩ rằng, sòng bạc này là của người Campuchia. Ở đây, mọi giao dịch là bằng tiền Việt hoặc đôla, người chơi bạc có đến 99,9% là người Việt, các bảng chỉ dẫn bằng tiếng Việt, nội quy cũng bằng tiếng Việt. Bảng tỉ giá hối đoái, rồi cả ghi số đề, kết quả xổ số của các tỉnh miền Trung, miền Nam cũng bằng tiếng Việt. Rồi trên những bảng chữ điện tử còn chạy các nội dung “Không chơi thiếu”, “Được thua không quan trọng, mà phải vui vẻ là chính”. Thấy tôi lạ mặt, trong tay lại cầm chiếc điện thoại to tướng, mấy tay bảo vệ Campuchia lập tức đi kè kè tôi từng bước, khiến tôi không thể nào chụp lén một tấm ảnh.
Cột mốc biên giới Việt Nam – Campuchia
Người dẫn tôi đi cũng là một đệ tử của cờ bạc. Theo như anh ta nói thì có thể sống hàng tháng ở trong sòng bạc này. Hóa ra khách vào chơi ở đây được ăn uống miễn phí.
Tất nhiên cũng có nhiều loại đẳng cấp.
Loại khách VIP thì được bố trí phòng riêng, được ăn uống theo yêu cầu và có đội quân chân dài phục vụ mỗi khi khách cần “nghỉ ngơi”.
Ở một số sòng bạc thuộc tỉnh Tây Ninh như Las Vegas, Sun City, Royal Casino, Club Hotel, Le Macao, nếu là khách VIP thì còn được phục vụ chu đáo hơn nữa là cho xe siêu sang như Lamborghini, Lexus về tận thành phố Hồ Chí Minh hoặc bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam nếu khách chơi có yêu cầu đưa đón.
Với những khách chơi bình dân được ăn uống miễn phí thì đĩa cơm chỉ lèo tèo mấy miếng lòng già lợn xào với rau cải hoặc dưa và vài miếng dưa góp. Buổi tối thì dăm bảy người một phòng, chen chúc nhau ngủ lại.
Ai vào chơi ở đây cũng được. Nhiều tiền thì dĩ nhiên trở thành thượng đế. Ít tiền thì cũng vẫn được đón tiếp trọng thị.
Nhưng tất nhiên, đây là trong trường hợp còn tiền. Đến khi hết tiền thì sẽ bị bắt giam ở lại và khi nào có người mang tiền đến nộp thì mới được về.
Thế nên mới xảy ra chuyện giam giữ người, chặt ngón tay gửi về gia đình đòi tiền chuộc.
Theo thống kê của Cơ quan Cảnh sát hình sự của Bộ Công an, hiện nay tình hình người Việt Nam sang Campuchia đánh bạc đã giảm đáng kể. Cũng phải nói thêm rằng, trên toàn tuyến biên giới Việt Nam – Campuchia từng có tới 52 casino và 34 trường gà thì đến nay đã có 11 trường gà và 11 casino đóng cửa vì lượng khách sang ít.
Nói gì thì nói, phải công nhận là trong khoản kinh doanh cờ bạc này, người Campuchia rất thông minh – ấy là họ nắm bắt được tâm lý máu me cờ bạc của người Việt Nam. Quả thật, với những điều tôi đã được nhìn thấy ở casino của cửa khẩu Bình Hiệp thì mới thấy rằng, người Việt Nam mình có thể được coi là máu me cờ bạc nhất thế giới. Người dư tiền, dư của đi chơi, coi cờ bạc là một hình thức giải trí đã đành. Nhưng có đến 3/4 là người sang chơi bạc mong tìm một cơ hội đổi đời. Từ ngày xửa ngày xưa đã có câu: “Con ơi nhớ lấy lời cha/ Một năm đánh bạc bằng ba năm làm”, rồi lại: “Thứ nhất thả cá, thứ nhì gá bạc”. Nắm được tâm lý người Việt thích đỏ đen cho nên chỉ trong một thời gian rất ngắn, khoảng 15 năm trở lại đây, các casino và trường đá gà dọc tuyến biên giới mọc lên như nấm. Hệ thống casino, trường gà ở Campuchia được tổ chức rất chặt chẽ: có ban điều hành, ban quản lý, có bộ phận đổi tiền, chia bài, giám sát, bảo vệ, phục vụ.
Cửa khẩu biên giới Campuchia
Để phục vụ các “thượng đế” đến mức tối đa, mọi chi phí đi lại, ăn uống, nghỉ ngơi, lệ phí xuất nhập cảnh qua cửa khẩu đều do các chủ casino và trường gà chi trả. Các casino đều có các dịch vụ phụ trợ như massage, karaoke, biểu diễn múa sexy.
Ở các sòng bạc này, đã không ít người khuynh gia bại sản, thậm chí đã có những trường hợp bị cắt ngón tay, gửi về nhà để đòi tiền chuộc. Theo thống kê có thể chưa chính xác, năm 2012, ở tỉnh Kiên Giang đã có 38 người phải bán nhà, cầm cố tài sản; tỉnh Tây Ninh có 15 người từng bị các chủ bạc bắt giam và chỉ được thả khi có đủ tiền nộp thế thân, trong đó đã có 2 trường hợp bị chặt đứt ngón tay gửi về cho gia đình đòi tiền chuộc. Đã có trường hợp một người ở Tân Hưng (Long An), gia đình phải chuộc đến 70 triệu. Cũng trong năm 2012, C45 Bộ Công an và PC45 Công an Tây Ninh, Bến Tre đã giải cứu thành công 4 trường hợp.
Đọc những báo cáo sơ kết, tổng kết về cuộc đấu tranh chống nạn cờ bạc ở biên giới với Campuchia thì thấy đã đạt được nhiều kết quả tích cực, nhưng với tất cả những điều mắt thấy, tai nghe tại casino Ruby Diamond thì xem ra kết quả đạt được còn rất hạn chế. Điều kỳ lạ nhất mà tôi không thể hiểu nổi, đó là tầng lớp dân nghèo sang đây chơi bạc khá đông, thậm chí gấp nhiều lần số người thừa tiền thừa của đi đánh bạc để giải trí. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, những người sang đây chơi bạc hầu như không có ai chơi bạc để giải trí cả, tất cả đều là máu ăn thua.
Không hiểu các cơ quan chức năng có khảo sát được rằng, mỗi ngày có bao nhiêu tỉ đồng tiền Việt chảy qua biên giới hay không? Tại casino này, tôi cứ tạm tính là mỗi ngày có khoảng dưới một nghìn lượt người sang đánh bạc và chơi đá gà. Bình quân mỗi người mất khoảng 5 triệu đồng thì số tiền đã là… 5 tỉ đồng. Vậy mà trên dọc tuyến biên giới có đến 52 sòng bạc và 34 trường gà, tất nhiên trừ một số ít đã đóng cửa thì mỗi ngày đã có bao nhiêu tiền Việt Nam chui vào túi các chủ sòng bạc là người Campuchia, Trung Quốc, Hàn Quốc và cả người Việt Nam? Trong khi đó, hễ cứ bàn về việc mở casino ở Việt Nam là lập tức vấp phải một làn sóng phản đối, mà chủ yếu là từ những người có lẽ chẳng hiểu biết gì về cờ bạc và kinh doanh cờ bạc.
Một đằng thì cứ hô hào là phải chống tệ nạn cờ bạc.
Một đằng thì ra sức khuyến khích người dân mua xổ số.
Thật đúng là chuyện cái “mâu”, cái “thuẫn”.
Tại sao những người có trách nhiệm trong việc chống tệ nạn xã hội không mở to mắt mà nhìn các nước cho mở sòng bạc, cho mở các phố “đèn đỏ” và quản lý thật chặt, đánh thuế thật nặng? Như thế vừa thu được tiền, đồng thời vừa quản lý được xã hội, con người tốt hơn. Chưa nói đến các nước châu Âu, ngay cạnh Việt Nam thôi, như nước Lào – một quốc gia coi Phật giáo là quốc đạo và người Lào vốn rất hiền lành, khái niệm cờ bạc, nghiện hút, đĩ điếm hầu như không tồn tại trong văn hóa Lào – vậy mà bây giờ cũng phải có phố đèn đỏ. Còn trong khi chúng ta cứ hô hào khẩu hiệu, nào là “bảo vệ nhân phẩm phụ nữ”, nào là “chống nạn cờ bạc”, nhưng xem ra tất cả đều chỉ là duy ý chí và có phần… đạo đức giả.
Thấy một phụ nữ ngồi uống trà đá trong sòng bạc, tôi lân la định hỏi chuyện thì cô ta lại hỏi tôi: “Anh lần đầu đến đây phải không?”. Tôi gật đầu, cô ta lại hỏi tiếp: “Anh có định chơi không?”. Tôi nói: “Đi xem cho biết thôi, chứ cách chơi thế nào, tôi không hiểu gì”. Cô ta cười nhạt: “Chơi cũng dễ thôi, đơn giản nhất là anh chơi tài xỉu. Chẳng phải tính toán, suy nghĩ, tất cả trông vào vận đỏ đen”. Tôi hỏi tiếp: “Chơi thế này thì có bao giờ nhà cái thua không?”. Cô ta gật đầu: “Cũng có, nhưng hiếm lắm. Nói chung chơi bạc ở đây chỉ có người chơi là thua, nhà cái hầu như không bao giờ”.
Vui chuyện, cô ta lại kể cho tôi nghe rằng, nhà cô ở thị xã Tân An, cách cửa khẩu hơn 70 cây số, đã có 2 con nhỏ. Đầu tiên là cũng theo người ta rủ rê sang chơi cho biết, sau vài trận thắng thì cô đâm ham và rồi lại thua, phải vay nợ, cầm cố từ xe máy, đồng hồ, chứng minh thư nhân dân. Đến bây giờ thì cô bị nhốt ở đây, khi nào có người mang tiền sang trả thì mới được về. Số tiền thua bạc thì không lớn, chỉ chưa đến chục triệu, nhưng với hoàn cảnh của cô thì kiếm được chục triệu bây giờ là cực khó. Thấy cô đi cờ bạc, chồng cũng bỏ đi theo gái, thế là 2 đứa con, đứa lên 4, đứa lên 6, ông bà ngoại phải gánh tất. Những ngày vạ vật ở đây, mỗi ngày cô được chủ sòng bạc cho ăn 3 bữa, tối thì rúc vào ngủ với đám phục vụ. Nghe thì tưởng dễ dàng như vậy nhưng muốn trốn khỏi đây rất khó. Những người đã có tên trong danh sách con nợ thì không cách nào có thể trốn đi đâu được. Với những kẻ nợ đến hàng trăm triệu, thậm chí là tiền tỉ thì được canh giữ ở một nơi rất nghiêm ngặt.
Nhìn mấy bà già lưng còng, mắt mờ, chân chậm, đi không vững, dìu nhau lảo đảo đi ra, tôi chợt nghĩ không biết ngày mai các cụ làm thế nào để có được vài chục nghìn rồi lại sang Campuchia đánh bạc?
(Xem tiếp kỳ sau)
N.P
Một Ngày Ở Làng Phong
Không còn những tháng ngày đớn đau buồn tủi, bị xa lánh, kỳ thị, cuộc sống của bệnh nhân ở làng phong (tên thường gọi của Bệnh viện Phong Chí Linh) ở khu dân cư Trại Trống, phường Hoàng Tiến (TP Chí Linh) đã mở ra những trang mới đầy hy vọng, an vui.
Thời lặng lẽ, buồn tủi
Khi những tia nắng ban mai còn chưa ló rạng, cỏ cây, hoa lá như đang chìm vào giấc ngủ say thì các cụ già đã dậy thật sớm, đi bộ nhiều vòng quanh vườn vải, vườn nhãn, ao cá, vừa đi, vừa lắng nghe tiếng chim chuyền cành ríu rít. Ở các nếp nhà san sát nhau, có nhà đã nổi lửa nấu cơm hay đun siêu nước pha gói mỳ. Khung cảnh bình yên này giống như bao làng quê bình thường khác. Nhưng đây lại là làng phong Chí Linh, nơi từng bị xã hội xa lánh trong hàng thập kỷ.
Những ai từng đến làng phong cách đây nhiều năm có lẽ không quên được không khí buồn tủi, u ám trong cuộc sống thường ngày của bệnh nhân nơi đây. Ở khu bệnh nhân cần chăm sóc toàn diện, lịch sinh hoạt hàng chục năm nay không thay đổi là 10 giờ ăn bữa trưa, 15 giờ 30 ăn bữa tối. Các hộ lý mang cơm đến cho bệnh nhân tự ăn hoặc xúc cho người bệnh. Sau bữa tối, dường như các hoạt động ở làng phong đều dừng lại trong không khí im lìm, tĩch mịch.
Căn bệnh phong không chỉ mang đến những vết lở loét, viêm nhiễm làm họ mất dần các ngón tay, thậm chí cả bàn tay, bàn chân mà khiến họ có mặc cảm “chịu tội”. Đồng bệnh tương lân, nhiều người đã nhận nhau là gia đình để chia sẻ, nương tựa vào nhau, nhưng nụ cười vẫn hiếm khi xuất hiện trên gương mặt họ. Họ sống lặng lẽ trong sự quan tâm của Đảng, Nhà nước, sự ân cần của y, bác sĩ, nhân viên y tế và sự dửng dưng, kỳ thị của nhiều người trong xã hội.
Tuy nhiên, đó là chuyện của hàng chục năm về trước. Những năm gần đây, đất nước phát triển, chế độ và sự quan tâm của xã hội đối với bệnh nhân phong ngày càng tăng lên. Trước đây, có thời điểm bệnh viện có gần 300 bệnh nhân nội trú, số phòng bệnh ít, có khi 4 bệnh nhân phải ở chung trong căn phòng rộng 8 m2. Sau này, nhiều bệnh nhân qua đời, mỗi năm bệnh viện nhận thêm từ 4-5 bệnh nhân mới. Hiện bệnh viện chỉ còn 110 bệnh nhân. Khoảng năm 1980, khi một số người nhận nhau là vợ chồng có nhu cầu sống tách riêng, Ban lãnh đạo bệnh viện đã tạo điều kiện cấp cho mỗi gia đình một mảnh đất nhỏ để xây nhà, nên hiện mỗi phòng bệnh chỉ còn từ 1-3 người. Các bệnh nhân chủ yếu sống riêng hoặc sống cùng vợ hoặc chồng, chỉ các bệnh nhân cần chăm sóc toàn diện mới sống chung. Thời bao cấp mỗi bệnh nhân được trợ cấp 18.000 đồng/tháng, sau đó tăng dần lên, hiện là 1.080.000 đồng/tháng. Khoảng 7 năm nay, tất cả bệnh nhân được cấp thẻ bảo hiểm y tế. Nhờ sự quan tâm của các sở, ngành, Ban lãnh đạo bệnh viện và các nhà hảo tâm, đời sống của người bệnh ở làng phong ngày càng đổi thay.
An vui
Đổi thay lớn nhất ở làng phong hiện nay chính là đời sống và tinh thần của người bệnh. Sau khi tản bộ sáng sớm về, ông Chế bắt đầu tự mình nấu cơm. Chỉ còn 1 ngón tay nhưng ông đã quen với những công việc thường ngày. Trước khi vào điều trị ở bệnh viện, ông đã có vợ và hai con gái tại Cẩm Giàng. Trước kia thỉnh thoảng ông về quê thăm vợ con nhưng từ khi vợ mất, các con lấy chồng, nhiều năm nay ông ít trở về.
Ông Chế cho biết các bệnh nhân ở đây hầu hết gắn bó suốt đời với bệnh viện vì họ không chỉ được chăm sóc y tế mà còn được quan tâm chăm lo đời sống vật chất, tinh thần. Những năm gần đây, mỗi năm bệnh viện đón từ 30-40 đoàn sinh viên, tình nguyện viên, nhà hảo tâm… về giúp đỡ bệnh nhân trong cuộc sống, tổ chức các chương trình ý nghĩa dịp Tết cổ truyền, Tết Thiếu nhi, dịp Giáng sinh… “Đoàn cho ti vi, đoàn cho đài, đoàn lại tổ chức chương trình giao lưu văn hóa, văn nghệ, gói bánh chưng nhân các ngày lễ, Tết… khiến chúng tôi cảm thấy ấm lòng, bởi không còn bị kỳ thị mà được quan tâm, chia sẻ. Có bệnh nhân từng điều trị ở đây đã về quê sinh sống, nhưng sau đó lại xin lãnh đạo bệnh viện cho quay lại”, ông Chế nói.
Đến thăm chị Vũ Thị Dịu (sinh năm 1978) ở thôn Dương Xá, xã Nhân Quyền (Bình Giang), một trong những bệnh nhân trẻ tuổi ở đây, tôi thấy chị đang luôn tay sửa quần áo bên chiếc máy may. Chị đi khám và phát hiện bệnh khi 30 tuổi, có con gái 4 tuổi. Từ khi điều trị đến nay, hai mẹ con chị Dịu luôn gắn bó với bệnh viện. Để nuôi con ăn học, chị nhận may, sửa quần áo, nhận khoán 30 cây vải và nuôi thêm 20 con gà chọi. “Ở làng phong tôi được tạo cơ hội để lao động bằng chính sức mình. Các nhà hảo tâm xây dựng chùa và nhà nguyện tại bệnh viện, chúng tôi được kết nối với những người cùng đức tin, thêm tin yêu cuộc sống”, chị Dịu chia sẻ.
Đúng 5 giờ 30 chiều, chị Dịu xuống nhà nguyện với những người theo đạo Thiên Chúa trong làng. Thời điểm này cũng là lúc các phật tử kết thúc giờ tụng kinh, niệm Phật hằng ngày tại chùa Từ Ân, ngôi chùa được xây dựng trong khuôn viên làng, để về nhà chuẩn bị cơm chiều hoặc tập trung ở hội trường trung tâm tham gia các hoạt động văn nghệ, thể thao. Trong không gian yên ả dịu mát của buổi chiều hè, tiếng hát karaoke và tiếng cổ vũ bóng bàn, bóng chuyền vang lên sôi nổi, phá tan sự tĩnh lặng trầm buồn trước kia.
Càng về chiều mát, hội trường trung tâm càng đông vui, nhộn nhịp, thu hút nhiều bệnh nhân đến xem và cổ vũ. Hoạt động văn nghệ, thể thao ở đây bắt đầu diễn ra từ cuối tháng 6 sau khi Câu lạc bộ Liên thế hệ tự giúp nhau được thành lập. Trong buổi lễ công bố quyết định thành lập câu lạc bộ ngày 22.6, các nhà hảo tâm đã trao tặng loa đài, máy tính, trang thiết bị thể dục thể thao… trị giá hàng trăm triệu đồng. Chị Trần Thị Định (25 tuổi), bệnh nhân trẻ nhất bệnh viện đang chống nạng đứng cổ vũ bóng chuyền cho biết: “Từ ngày câu lạc bộ được thành lập, tôi thấy đời sống ở đây vui vẻ hẳn lên. Ai đủ sức khỏe thì tham gia tập luyện, ai không tập thì đứng xem, cổ vũ như tôi cũng thấy vui lây, quên đi buồn tủi bệnh tật”.
Bác sĩ Nguyễn Quang Cương, Giám đốc Bệnh viện Phong Chí Linh khẳng định, trong những năm qua nhờ sự quan tâm của các cấp, các ngành, nhà hảo tâm trong và ngoài tỉnh, đời sống của bệnh nhân ở làng phong đã có nhiều khởi sắc. Không chỉ được chăm lo về sức khỏe, sự quan tâm ấy còn giúp người bệnh phát huy được khả năng của mình, có thêm niềm vui trong cuộc sống.
Sau một ngày đến thăm làng phong, hình ảnh ấn tượng nhất đọng lại trong tôi là nụ cười móm mém hiền lành của cụ Nguyễn Thị Suối (99 tuổi), bệnh nhân cao tuổi nhất làng phong. Giống như cụ Suối, có tới hơn 90% số bệnh nhân phong trong tổng số 110 bệnh nhân đang điều trị ở đây là người cao tuổi. Nhờ sự quan tâm của các ban, ngành, đoàn thể và sự chung tay chia sẻ của toàn xã hội, đi qua quá khứ đắng cay, giờ đây các bệnh nhân ở làng phong đã có cuộc sống khỏe mạnh hơn, yên vui trong một mái nhà chung ấm tình người.
Một Ngày Ở Trường Gà Cầu Ván
LTS: Những trường gà cực lớn, thu hút con bạc nhiều nơi đổ về với mức ăn thua hàng tỉ đồng mỗi trận, mỗi ngày có hàng trăm người tham gia sát phạt… vẫn tồn tại từ lâu nay ở Long An. PV Võ Bá của Pháp Luật chúng tôi đã xâm nhập và phản ánh thực trạng này. Đây cũng là phóng sự điều tra cuối cùng của anh.
Tháng 7-2012, PV “tháp tùng” một nhóm đá gà đến trường gà Út Tráng (còn gọi là trường gà cầu Ván). Theo B., người có máu mặt nhất trong nhóm (nguyên là nhân viên ngân hàng tại tỉnh Vĩnh Long, bị sa thải vì mê đá gà ăn tiền), vào trường gà Út Tráng phải lựa chọn gà chiến thật kỹ, đồng thời người đi cùng phải có tiềm lực tài chính và máu me cá độ.
Thế giới cờ bạc
Chiếc xe hơi đời mới của B. chở các con bạc đến điểm trung chuyển tại một khu vườn rộng nằm gần như tách biệt với bên ngoài gần cầu Bình Điền (Bình Chánh, TP.HCM). Tại đây, ba con gà chiến của nhóm B. đưa lên được thả vào chụp sắt để các con bạc lựa chọn. Quanh khu vườn còn có chuồng nuôi hàng trăm con gà đá để phục vụ cho chính chủ nhân và bán cho dân mê đá gà.
Gác cổng mở cửa cho xe hơi chở con bạc vào đá gà.
11 giờ, xe chuyển bánh. Hơn 10 người còn lại đón taxi theo sau. Khi qua lối rẽ vào trụ sở Công an xã Nhựt Chánh (Bến Lức, Long An) khoảng vài trăm mét, B. lập tức lái xe quẹo vào cánh cổng lớn khép kín bên lề QL 1A. Hai thanh niên xuất hiện trước đầu xe, nhìn kỹ vào trong xe. B. lên tiếng: “Khách quen không hà!”. Cánh cửa sắt hé mở. Nhóm bảo vệ lật đật kiểm tra người trong các xe hơi phía sau rồi mới cho vào. Các xe hơi mang biển số các tỉnh miền Tây lần lượt chạy vào bãi xe hơi “hoành tráng” với hơn 100 chiếc đậu cạnh trường gà.
Trường gà được thiết kế kiên cố rộng hơn 200 m 2 với khoảng 500 người đang cuồng nhiệt say máu ăn thua. Tiếng hô đặt tiền của biện, tiếng ồn ào hứng khởi của kẻ thắng trận trộn lẫn với âm thanh não nề của dân thua độ tạo nên một thế giới hoàn toàn khác hẳn so với vùng quê lúa nghèo, hiền hòa bên ngoài. Nhóm bảo vệ trường gà xăm mình vằn vện rải từ ngoài vào trong, len lỏi giữa đám đông để đề phòng phóng viên và công an xâm nhập.
Thời gian của một độ đá gà kéo dài khoảng 10 phút. Con gà thua trận bị cựa sắt đâm trọng thương nằm giãy chết bị đưa ra ngoài xếp đống chờ chủ quán nhậu đến thu mua. Mỗi độ gà, Út “mập” (đàn em thân cận của Út Tráng) tay cầm tiền không xuể phải kẹp vào nách. Có con bạc thắng độ nhận cọc cả tỉ đồng nhưng cũng có con bạc buồn méo mặt, chửi đổng vì thua độ. Sau mỗi độ, Út “lùn” (ngụ chúng tôi luôn miệng chỉ đạo đám đàn em lấy giẻ lau vết máu của chú gà chiến xấu số rồi yêu cầu chủ gà khác vào thế chỗ ngay. Trong khi Út “lùn” ghi độ, trọng tài tên Khôi (phụ trách từ thứ Hai đến thứ Bảy, Chủ nhật trọng tài tên Dè phụ trách) luôn thúc giục chủ gà nhập cuộc để đẩy nhanh độ gà nhằm thu nhiều tiền xâu (10%-15% số tiền cược).
Từ 11 giờ trưa đến 17 giờ chiều, có hàng chục độ gà sát phạt tại trường gà Út Tráng. Dân chơi cho biết do hôm đó là thứ Năm nên dân chơi đến ít, chứ Chủ nhật là độ chính sẽ có mặt ông chủ Út Tráng. Trường gà Út Tráng thu hút dân đá gà chuyên nghiệp có máu mặt tại nhiều tỉnh Nam Bộ vì nơi đây chịu chơi số tiền lớn, lên đến hàng tỉ đồng mỗi độ.
Bãi xe hơi tại trường gà Út Tráng trưa 5-7 có hơn 100 xe của con bạc. Trong ảnh là một góc bãi xe.
Một đàn em của Út Tráng thu tiền từ con bạc.
Út “mập” cùng Bích (giữa) đang trao tiền độ. Ảnh trong bài: VÕ BÁ Những con bạc máu mặt
Cô gái trẻ tên Bích, quê Bến Tre làm biện tại trường gà này, tham gia bắt độ từ 50 triệu đến vài trăm triệu đồng mỗi trận. Các tay ghi biện khác như Phước “cơm tấm”, Phá Lấu Cấm và con trai tên Phát (cùng ngụ chúng tôi tham gia cáp độ với mức ăn thua rất lớn.
Nhiều chủ trường gà từ nơi khác cũng kéo về đây để thỏa máu ăn thua, trong đó có Mười Đèo, chủ trường gà nổi tiếng tại TP Mỹ Tho (Tiền Giang), thường cá hàng trăm triệu đồng mỗi độ. Trường gà của Mười Đèo ở Mỹ Tho tồn tại trong thời gian dài. Có lần bị PV báo Pháp Luật chúng tôi xâm nhập, ông ta đã đặt vấn đề chung chi để đừng đăng báo nhưng không được chấp nhận. Theo tìm hiểu của PV, trường gà Mười Đèo giờ vẫn hoạt động nhưng mức độ sát phạt giảm hơn trước.
Tài “điên”, một tay giang hồ cộm cán ở Vĩnh Long, có trường gà tại vùng giáp ranh tỉnh Vĩnh Long với Đồng Tháp nhưng vẫn mê trường gà Út Tráng. Tài kể với chiến hữu đá gà là trong vòng một tháng đã thua 4 tỉ đồng tại trường gà này.
Người được dân chơi “vị nể” vì dám sát phạt từ 400 đến 700 triệu đồng mỗi trận là Sánh, quê Vĩnh Long, nổi tiếng trong giới cờ bạc và cá độ đá banh. Hồi tháng 6-2012, gà chiến của Sánh thắng đậm 1,8 tỉ đồng trong một trận. Sánh đi chơi lúc nào cũng mang theo hai đệ tử là Nhân “chủ tịch” có tài bó cựa gà và Chệt có tài thả gà chiến khi xung độ.
Một con bạc lớn khác là ông T. “gỗ” (quê Vĩnh Long, chuyên sản xuất đồ gỗ cao cấp. Từ đầu năm đến nay ông đã thua hàng tỉ đồng tại trường gà Út Tráng.
Dung, chủ thu mua dưa hấu lớn tại Gò Công (Tiền Giang), tham gia mỗi độ gà 100-200 triệu đồng. Ngồi bắt độ, Dung tay cầm cọc tiền lớn, miệng luôn nở nụ cười hào sảng khiến dân chơi phải nể. Còn ông Chín “bủn” (quê Bến Tre) hồ hởi vì hai con gà chiến thắng trận. Mỗi độ gà ông bắt hàng trăm triệu đồng, nhiều tay ngang “dựa hơi” bắt theo ông vì gà ông ít khi bại trận.
Lần này, Trung (Biên Hòa, Đồng Nai) thuê luôn ba con gà đá mới đưa từ Vĩnh Long lên. Độ gà đầu tiên, Trung đặt 1,6 tỉ đồng, thua. Độ thứ hai, Trung thắng 2,3 tỉ đồng. Độ thứ ba, kịch chiến giữa hai con gà tre, kết thúc Trung thua hơn 3 tỉ đồng. Dù thua nặng trong chuyến đi nhưng lúc ngồi trên xe về chúng tôi Trung vẫn gọi điện thoại bắt độ đá bóng hàng trăm triệu đồng.
Một ngày lọt vào trường gà Út Tráng, chúng tôi nhận thấy vòng quay điên đảo của đồng tiền qua mỗi độ gà. Bên ngoài cánh cổng sắt là cánh đồng lúa xanh êm ả bình yên, là một thế giới hoàn toàn khác với những cảnh đỏ đen bên trong cánh cổng.
Phóng sự điều tra cuối cùng của Võ Bá
Cuối tháng 6-2012, Võ Bá báo cáo về những ổ bài bạc lớn ở miền Tây đang ngang nhiên tồn tại. Theo đó, sau khi những trường gà biên giới bị triệt phá, việc đưa người qua bên kia biên giới đánh bạc bị Bộ Công an siết chặt, những trường gà nội địa ngày càng mở rộng quy mô. Có ngày chủ trường gà thu hàng tỉ đồng tiền xâu.
Từ cuối tháng 6, anh đã đeo bám, trà trộn vào những con bạc để xâm nhập các trường gà với mục đích duy nhất: Chứng minh rằng những ổ bạc cực kỳ quy mô này đang ngang nhiên tồn tại, giới cờ bạc ai cũng biết, và đặt câu hỏi với chính quyền, công an địa phương: Vì sao nó tồn tại?
Một tháng trời với những chứng cứ về hoạt động của trường gà, khi liên hệ với công an địa phương, Võ Bá cho biết anh nhận được sự thờ ơ và lạnh nhạt, thậm chí thiếu trách nhiệm. Vì lẽ đó, Võ Bá đã làm việc với Cục Cảnh sát hình sự (Bộ Công an) về những hành vi phạm pháp của các chủ trường gà. Nơi đây cho biết sẽ có kế hoạch triệt phá.
Chiều 8-8, Võ Bá hoàn thành những dòng cuối cùng của phóng sự điều tra này. Theo hẹn, sáng 9-8, Tòa soạn sẽ làm việc với anh về kế hoạch đăng tải loạt bài.
Nhưng cũng trong buổi sáng 9-8, Võ Bá qua đời trong một vụ tai nạn. Loạt bài này là phóng sự điều tra cuối cùng của anh.
Đồng nghiệp sẽ còn nhớ mãi lòng yêu nghề, sự tác nghiệp dấn thân và thái độ đấu tranh đến cùng với cái xấu của phóng viên Võ Bá.
ĐỨC HIỂN CẢM TẠ
Gia đình chúng tôi xin chân thành cảm tạ:
– Ban Biên tập và các đồng nghiệp báo Pháp Luật chúng tôi
– UBND tỉnh Ninh Thuận, các cơ quan đoàn thể, chính quyền huyện Ninh Phước, huyện Bác Ái (tỉnh Ninh Thuận); Ủy ban An toàn giao thông quốc gia; Văn phòng Trung ương Hội Nhà báo VN tại chúng tôi Công an tỉnh Bình Dương; họ hàng, thân hữu và đồng nghiệp ở các báo, đài trung ương và địa phương…
Đã cùng lo tang lễ, thăm hỏi, động viên gia đình, phúng viếng và tiễn đưa con, em chúng tôi là:
VÕ BÁ DŨNG,tức nhà báo Võ Bá, phóng viên báo Pháp Luật chúng tôi
Về nơi an nghỉ cuối cùng.
Trong lúc tang gia bối rối, có điều chi sơ suất mong được niệm tình tha thứ.
Thay mặt gia đình
Anh trai: VŨ BÁ HOÀNG
VÕ BÁ
Bài 2: Con voi chui lọt lỗ kim?
Chơi Gì Ở Đà Nẵng Trong 1 Ngày?
Cù lao chàm
Thời gian: 1 ngày
Phương tiện: Xe máy, Ô tô, Cano cao tốc
Lịch trình: Đà Nẵng – Cù Lao Chàm
Thánh địa mỹ sơn
Thời gian: 1 ngày
Phương tiện: Xe máy, Ô tô
Lịch trình: Đà Nẵng – Quảng Nam
Thánh địa Mỹ Sơn – quần thể di tích được UNESCO công nhận là di sản thế giới, nằm tại một thung lũng nhỏ, bao quanh là đồi núi, địa điểm này nằm cách trung tâm thành phố Đà Nẵng khoảng 70 km. Quần thể di tích này từng là nơi diễn ra những nghi lễ cúng tế của các triều đại Chăm Pa cổ, một số công trình là những lăng mộ của các vị vua Chăm Pa, những người trong hoàng tộc.
Khởi hành từ thành phố Đà Nẵng, bạn có thể di chuyển tới đây bằng xe máy, hoặc ô tô, với quãng đường chừng 70 km, bạn sẽ mất khoảng 2 giờ đồng hồ để tới được địa điểm này. Đến đây bạn sẽ được tham quan những đền tháp đồ sộ, phủ đầy rêu phong đầy huyền bí, những công trình được xây dựng hàng thế kỷ nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp, sự độc đáo đến lạ kỳ.
Sơn trà – Chùa Linh Ứng
Thời gian: 1 ngày
Phương tiện: Xe máy, Ô tô
Lịch trình: Đà Nẵng – Sơn Trà
Bán đảo Sơn Trà – “hòn ngọc xanh” đầy quyến rũ của Đà Nẵng là một trong những điểm đến hấp dẫn nhất đối với du khách khi tới Đà Nẵng. Đến Sơn Trà bạn sẽ có cơ hội khám phá những khu rừng nguyên sinh xanh tốt, hệ động thực vật vô cùng đa dạng, những công trình kiến trúc độc đáo, hơn thế nữa nơi đây còn gắn liền với rất nhiều giá trị văn hóa lịch sử quan trọng trong sự phát triển của Đà Nẵng ngày nay.
Asia Park – công viên vui chơi giải trí hàng đầu của Đà Nẵng là nơi thu hút rất đông khách du lịch tới tham quan, vui chơi. Vơi quy mô rộng lớn, công viên này được quy hoạch, xây dựng thành 3 khu vực chính bao gồm: công viên văn hóa, khu Sunwheel và công viên vui chơi giải trí Châu Á. Đến đây bạn sẽ được tham gia rất nhiều trò chơi hấp dẫn, mới lạ. Các trò chơi ở đây đa dạng và thích hợp cho mọi lứa tuổi, từ những trò chơi nhẹ nhàng đến những trò cảm giác mạnh, khiến du khách không khỏi choáng ngợp. Sau những giờ phút vui chơi đầy lý thú, bạn có thể nghỉ chân, nếm thử những món ăn hấp dẫn của nhiều quốc gia trên thế giới tại khu công viên văn hóa.
Thời gian: 1 ngày
Phương tiện: Xe máy, Ô tô
Lịch trình: Đà Nẵng – Ngũ Hành Sơn
Bà Nà HillsKhi tới nơi, bạn sẽ được tham quan chiêm ngưỡng khu làng Pháp nguy nga, tráng lệ với rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí thú vị. Bên cạnh đó là rất nhiều địa điểm hấp dẫn khác như: công viên giải trí Fantasy Park, bảo tàng sáp, hầm rượu Debay,… để bạn có thể thoải mái vui chơi, tận hưởng những giờ phút thư giãn trong chuyến đi du lịch Đà Nẵng 1 ngày của mình.
Nhà thờ con gà Đà Nẵng
Thời gian: 1 ngày
Phương tiện: Xe máy, Ô tô
Nhà thờ con gà hay còn được nhắc đến với nhiều tên gọi khác như Nhà thờ Thánh Tâm Chúa Giereessu, Nhà thờ Tourane, là công trình hiếm hoi được xây dựng từ thời Pháp thuộc còn sót lại tại Đà Nẵng. Không chỉ là điểm đến văn hóa tín ngưỡng của người dân Đà Nẵng, địa điểm này còn trở thành điểm đến tham quan hấp dẫn khách du lịch bởi kiến trúc độc đáo của nó.
Nằm trên đường Trần Phú, khu trung tâm của thành phố Đà Nẵng nên việc di chuyển tới địa điểm này cũng rất thuận tiện. Với những ai thích sự hoài niệm, cổ điển của kiến trúc Pháp thì đây quả là điểm đến không thể bỏ qua ở Đà Nẵng. Được xây theo kiến trúc Gothique thường thấy ở những cung điện, nhà thờ của châu Âu, Nhà thờ con gà tuy được bài trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ uy nghi, tráng lệ khiến nhiều du khách tới đây không khỏi ngỡ ngàng.
Cần tìm khách sạn giá tốt
0963 266 688
Hoặc để lại thông tinVntrip sẽ gọi lại cho bạn
Cập nhật thông tin chi tiết về Một Ngày Ở Sòng Bạc Ngoại Biên (Kỳ 1) trên website Raffles-design.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!